• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Đứa nào thích đọc truyện sex thì vào =))

Dung ka

Tao là gay
Chủ thớt
Hợp đồng bảo vệ - Cu Zũng

Chương 9: Lần đầu vào bếp

Hết giờ làm, Thụy Kha bước ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy Thìn đang ngồi vắt chân, cô nói:

– Về thôi.

Thìn không nói gì, vội tắt điện thoại, tiến bước về phía đít chủ tịch.

Nổ máy Thìn hỏi:

– Về nhà phải không chủ tịch?

Chính Thụy Kha cũng đang phân vân không biết là đi đâu về đâu. Lẽ thường người phụ nữ hết giờ làm là về nhà, nhưng đó là người thường, Thụy Kha có mấy khi vậy đâu, cô thường lang thang đâu đó buổi tối rồi ăn ngoài đường xong mới về nhà ngủ, nhà chỉ là nơi cô về ngủ mà thôi. Nghe Thìn hỏi gấp như vậy thì Thụy Kha cũng ầm ừ:
– Uh, về nhà. Nhưng ……

– Nhưng sao chủ tịch?

– Nhưng về xong phải đi ra ngoài ăn.

Thìn cũng biết sự việc như vậy, tối qua nhìn cái khu bếp của nhà chủ tịch, cậu khẳng định là bếp sinh ra chỉ để cho có mà chưa bao giờ thực hiện chức năng của mình. Cậu hỏi chủ tịch:

– Sao chủ tịch không nấu ăn ở nhà, đỡ phải ra đường?

Thụy Kha ngồi hàng ghế sau, không có ai nhìn nên cô tự cho phép mình tự do một tý, cô dạng hai chân ra cho thoải mái, tư thế này làm háng cô banh ra. Cô đáp lời cậu vệ sĩ:

– Tôi có ở nhà mấy đâu mà nấu ăn. Với lại tôi chửa …. nấu ăn bao giờ.

Thìn quan sát qua gương thấy được phần trên thân người của chủ tịch thôi, không thấy phần dưới:

– Tôi biết nấu ăn, hay là chủ tịch để tôi nấu, những hôm về sớm thì nấu ăn ở nhà, còn hôm nào về muộn thì thôi.
Nghe vệ sĩ nói vậy cũng có cái lý đúng:

– Cậu biết nấu không đấy?

– Thử 1 lần rồi biết.

– OK, thử xem thế nào.

Thìn nghe chủ tịch nói vậy thì phấn chấn, cậu bao năm lăn lộn trên này cũng toàn tự mình nấu ăn cho mình, ăn ngoài vừa đắt lại không đảm bảo sức khỏe, cậu hỏi những thứ cần thiết cho một bữa ăn:

– Giờ tôi ghé qua chợ mua đồ ăn luôn được không chủ tịch?

– Được.

– Nhà có gạo chưa chủ tịch?

– Nấu bao giờ mà có.

– Có mắm chưa chủ tịch?

– Chưa.

– Muối?

– Chưa.

– Vậy có bát đũa chưa chủ tịch?

– Có ăn đâu mà cần bát.

– Vậy bếp có những gì thưa chủ tịch?

– Để tôi nhớ lại xem nào.

Thụy Kha lục lại trí nhớ một lúc khá lâu, rồi như nhớ ra điều gì đấy, cô reo lên vui sướng:

– À nhớ ra rồi ….. chưa có cái gì.

Oạch.

Thìn đánh lái vào siêu thị.

Sau một tiếng đồng hồ lang thang trong siêu thị, Thìn và Thụy Kha đẩy ra 1 xe đồ chất cao vút. Kiểm kê xem nào: Nồi, niêu, xoong, chảo, bát, đĩa, đũa, thìa, dĩa, mắm, muối, mì chính, hạt tiêu, dầu ăn, gạo, mì, thịt, cá, dưa, hành .v.v.

Người nhặt những đồ này đương nhiên là Thìn.

Người đẩy xe hàng theo sau còn ai khác là Chủ tịch với mồ hôi lòng dòng trên má.

Người ngoài nhìn vào đánh giá: ô sin đi theo ông chủ.

Thụy Kha thở hồng hộc vì cô chưa làm nặng bao giờ, Thìn thì tủm tỉm.

Là đàn ông, lại đang tỏ dáng vẻ ông chủ, Thìn đương nhiên dành phần thanh toán, lại còn thanh toán bằng hẳn hoi mới oách xà lách chứ, chỉ có điều thẻ …. là của Thụy Kha.



Thụy Kha ở trên phòng riêng thay bộ đồ đi làm bằng một bộ đồ mặc ở nhà, xem nào, xem cô nàng mặc gì? có vi phạm hợp đồng không nào? Một chiếc quần bò cộc dài đến giữa đùi, một chiếc áo phông cộc tay cổ hơi rộng một tí nhưng không đến nỗi thùng thình, không dễ dàng hở vú ra cho ai đó ngắm đâu. Mái tóc dài được cô buộc kiểu đuôi gà ra phía đằng sau, Thụy Kha ở nhà khác hoàn toàn với Thụy Kha trên công ty, hai con người tương phản nhau, đối lập nhau. Trên thương trường cô là người phụ nữ nghiêm nghị, lạnh lùng, uy nghi bao nhiêu thì về nhà cô lại trở thành chính cô, một người phụ nữ ưa tự do, thích khám phá và còn tinh nghịch như trẻ thơ nữa.

Và đương nhiên, để cẩn thận và phòng ngừa những sự việc không mong muốn xảy ra, bên trong Thụy Kha vẫn mặc nguyên bộ đồ lót mà mình đi làm từ sáng. Cô dự định cơm nước xong rồi tắm, lúc đó mình thay đồ lót cũng được, mùi đàn bà thoang thoảng tỏa ra từ cái quần lót nhưng Thụy Kha mặc kệ.

Đến đầu cầu thang Thụy Kha đã thấy hôm nay nhà mình ô sao khác thế? Khác rất nhiều là đằng khác, căn nhà mọi hôm im ắng, trong sạch giờ được thay thế bằng tiếng “xèo xèo” phát ra từ bếp, khịt khịt cái mũi như chó nghiệp vụ, Thụy Kha thấy mùi thức ăn, bụng cô “ọc” lên một cái, cảm giác thèm ăn ngay lập tức ùa về vì mùi thức ăn đánh thức mọi loại giác quan của cô.

Và còn có một cái lạ lẫm không ngờ, trong bếp là một người đàn ông. Thìn mặc một cái quần sooc, áo ba lỗ bó chặt vào cơ thể vạm vỡ làm nổi ra toàn bộ các thớ thịt, bắp cơ ở cánh tay, ở hai vai và ở ngực. Tất nhiên, cũng như Thụy Kha, thìn có mặc sịp rồi, mặt trong của sịp còn đính cái miếng rung bằng đồng xu nữa.

Xuống đến chân cầu thang, Thụy Kha đứng lại một lúc lâu, cô nhìn rất chăm chú vào trong bếp, ở đó Thìn đang quấn quanh bụng một chiếc tạp dề mầu hồng có in hình những bông hoa Tulip, cái thứ duy nhất mà Thụy Kha nhặt ở siêu thị. Thụy Kha như đang chiêm ngưỡng cảnh tượng này, cô chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa, không biết là mình đang buồn hay đang vui, hay là vô cảm với cảnh tượng này, cảnh tượng của gia đình. Trong khái niệm của cô trước nay không có ý niệm về việc này, cái nhà này mua nó có sẵn bếp rồi chứ để cô xây thì có khi bỏ luôn không chừng.

Thấy Thìn như tất bật, như không kịp làm thì phải, nồi nước trên bếp thì đang sôi, cái chảo thì đang “xèo xèo”, lại còn rau, lại còn hành, lại còn cá lung tung, Thìn làm chắc không xuể, thấy vậy Thụy Kha lại gần bếp, cô hơi né né cái người vì sợ dầu ăn ở chảo bắn vào:
– Ê đầu bếp, có cần giúp gì không?

Thìn đang một tay đảo đảo chảo mỡ, một tay cầm con dao nhỏ chuẩn bị băm hành, trông anh như một Master Chef trong cuộc thi nấu ăn:

– Chủ tịch biết làm gì không?

Thụy Kha chống tay lên cằm, cô chu đôi môi vẫn còn son lên trên trần nhà suy nghĩ: “mình biết làm gì đây ta? Đã làm gì bao giờ đâu?”

– Có biết ……. Biết ăn.

Thìn biết là chẳng trông mong gì ở vị chủ tịch xinh đẹp đến móng tay còn phải ra tiệm nail cắt này đâu. Cậu vẫn tập trung vào công việc của mình, thở dài một cái rồi nói:

– Ây zà, vậy chủ tịch đi tắm đi, xong xuống ăn cơm là vừa.

Thụy Kha nghe tiếng Thìn thở dài thì máu nóng nổi lên, muốn thể hiện:

– Tôi muốn làm, chưa biết thì tập. Có gì đơn giản nhất nào?

Nói rồi Thụy Kha tiến về phía bếp, đứng cạnh đầu bếp chính. Thìn nhìn Thụy Kha một lượt rồi như nghi ngờ điều gì đó, cậu để cô làm một việc đơn giản nhất mà một đứa trẻ khoảng 6 tuổi có thể làm được:
– Vậy chủ tịch thái hành cho tôi. Đấy, hành ở trên thớt ấy, tôi rửa sạch rồi, chủ tịch chỉ cần thái thôi.

Thụy Kha cầm con dao lên lăm lăm như chuẩn bị xiên ai đó:

– Thái thế nào?

Ôi trời ơi, giống phụ nữ gì nữa không biết, có thái hành mà cũng phải hỏi, Thìn lắc đầu ngao ngán:

– Một tay cầm dao, cầm nhẹ thôi, thái hành chứ có phải mổ lợn đâu. Tay kia cầm hành, rồi, chủ tịch thái hành một đoạn dài bằng đốt ngón tay là được.

Thìn vừa nói, Thụy Kha thao tác làm theo. Tay cầm hành nhưng cô đưa một ngón tay trỏ của mình ra đo khoảng cách một đốt ngón tay theo lời chỉ dẫn của anh chàng vệ sĩ đẹp trai cao to lực lưỡng chết tiệt đang nấu ăn ở bên cạnh, và dao thái xuống, ngon:

– Á á á á!

Một đường dao sắc lẹm ngọt thỉu cứa vào ngón tay trỏ của Thụy Kha làm máu chảy ra. Thụy Kha nhẩy cầng cẫng lên trong bếp, tay nọ cầm tay kia.
Thìn nghe tiếng thét thì phản ứng cực nhanh tóm vào tay đau của chủ tịch, ngay lập tức cậu làm cái hành động mở màn cho một mối quan hệ phức tạp sau này. Thìn đút ngón tay trỏ của chủ tịch vào miệng … hút máu và cũng là để cầm máu.

Ngón tay mình nằm trong miệng tên vệ sĩ, Thụy Kha cảm nhận rõ cơn đau lập tức biến mất, cái xót của da thịt bị cắt cũng lập tức biến mất, chỉ còn lại cảm giác mềm mềm, ấm ấm, ươn ướt, thích thích của ngón tay khi nó được đôi môi Thìn mút chặt, đầu ngón tay chạm vào cái lưỡi không xương, lưỡi đang uốn lượn quẩn quanh đầu ngón như đang lau sạch những giọt máu. Thụy Kha đứng hình, cô không thấy đau, chỉ thấy tim mình rộn ràng thổn thức, đây là lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác này, mong manh chớm nở như ánh nắng ban mai thôi nhưng đó thực sự là thứ mới mẻ đối với Thụy Kha. Cô chẳng định nghĩa cảm giác đó là cảm giác gì nữa.
Thìn vẫn ngậm ngón tay Thụy Kha, anh cứ để vậy mà kéo cô đi đến tủ y tế đặt cạnh cái tủ lạnh, những món đồ y tế này cũng là anh mua từ chiều hôm qua và đặt vào đây.

Thìn nhanh tay bóc một miếng Ergo, sau đó anh mút chặt miệng mình một cái thật mạnh rồi từ há miệng mình ra, và cũng chưa đầy ba giây sau thì trên cái ngón tay đau trắng bóc mịn màng của chủ tịch có một miếng dán rất đẹp. Thụy Kha không cố ý nhưng từ nãy đến giờ cô chỉ vào mặt Thìn, chẳng nhìn đi một nơi nào khác. Cô thấy trong ánh mắt đó có sự bình tĩnh đến lạ thường nhưng không khó nhận ra còn có cả sự lo lắng, quan tâm. Tim Thụy Kha vẫn đập, không đập thì chết cmnr.

– Xin lỗi chủ tịch, làm chủ tịch bị thương rồi.

Không tính những ngày đèn đỏ thì đây là lần đầu tiên mất máu của Thụy Kha. Là như vậy đó.
Thụy Kha không thấy đau ở tay một tẹo nào, cô nhìn nhìn cái băng Ergo:

– Dán đẹp phết nhỉ? Mà cái này ở đâu ra, tôi nhớ là nhà không có.

– Tôi mua hôm qua đấy, đề phòng có việc gấp cần xử lý. Thôi chủ tịch ra ngồi bàn đi, để đó tôi làm cho. Nhà hết Ergo rồi.

Thìn quay trở lại làm tiếp công việc bếp núc, Thụy Kha ngồi xuống cái ghế ở bàn ăn và lại tiếp tục nhìn Thìn nấu bếp, cô tủm tỉm cười, nếu ai đó nhìn Thụy Kha lúc này thì thấy trên môi một nụ cười chúm chím xinh tươi kèm với một ánh mắt mà người ta gọi là hạnh phúc. Cứ mải ngắm ngắm như vậy một lúc lâu cũng chán mắt, Thụy Kha gục đầu xuống bàn ngủ lúc nào không hay.



Tiếng lạch cạch bát đũa, mùi hương tỏa ra từ thức ăn đánh thức Thụy Kha dậy:

– Ô, xong rồi à? Nhìn ngon nhỉ.

Trên bàn có một bát canh cá nấu chua, một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa rau muống xào tỏi, một bát nước mắm nguyên chất, hai cái bát, hai đôi đũa, 1 cái muỗng và một bát cơm trắng vẫn đang tỏa khói nghi ngút.
Lần đầu tiên trong ngôi nhà này có không khí của một gia đình thực sự. Thìn chắc là nấu nhiều đồ ăn quá, nên mặc dù ăn rất hăng những vẫn còn thừa lại một ít, là xương cá.

Hai bát cơm cùng cả chục miếng sườn làm Thụy Kha no kễnh bụng, trông cô lúc này như chửa 4 tháng rồi ý. Một tay xoa xoa cái bụng kiểu bà bầu nựng con, tay còn lại Thụy Kha cho thẳng vào mồm cậy một thớ thịt sườn đang rắt vào răng:

– Nấu ngon quá ha, tôi ăn no căng cả bụng đây này, béo mất thôi. Từ nay chịu khó nấu ăn nghen.

Thìn đang và nốt miếng cơm ở bát thứ 3, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:

– Vậy tăng lương cho tôi đi.

Thụy Kha nghe nói vậy thì vừa hát nhỏ “la là lá la, la là lá la” vừa ngó ngó lên trần nhà kiểu như chẳng nghe thấy ai đó nói cái chi, gì chứ chuyện lương lậu là động đến kinh tế, mà người làm kinh doanh như cô không chịu thiệt bao giờ. He he he he.
Thìn lại lắc đầu, chuyện tăng lương không thích hợp khi hai người đang ở bàn ăn, quần áo vẫn còn nguyên thế này. Phải chờ dịp khác vậy.



Thụy Kha với tay tắt cái đèn ngủ ở đầu giường, cô tính chuyện đi ngủ sớm hơn thường ngày vì cái bụng đang ễnh ra. Cô chợt nghĩ: “cứ ăn uống kiểu này béo ra mất, từ mai phải đi tập GYM lại thôi”.

Rồi trước khi thiu thiu chìm vào giấc ngủ, Thụy Kha theo thói quen hằng ngày đặt một tay xuống háng, cứ phải có một cái gì đó đặt vào bướm Thụy Kha mới ngủ được, đó là một thói quen rất xấu mà sau này ai đó sẽ khổ lắm đây. Rồi Thụy Kha ngủ hẳn, trong cơn mơ chập chờn vẫn còn nguyên cảm giác ấm áp, ươn ướt, mềm mềm của đầu ngón tay.
 

Dung ka

Tao là gay
Chủ thớt
Hợp đồng bảo vệ - Cu Zũng

Chương 10: Thụy Kha thôi chức tổng giám đốc

Nói một chút về Công ty Hưng Thịnh, được Thụy Kha thành lập cách đây 5 năm khi từ Mĩ trở về Việt Nam lập nghiệp. Cô cũng là muốn mang kiến thức của mình về xây dựng quê hương, với tiền khởi nghiệp tương đối lớn của cha mẹ cho, Hưng Thịnh phát triển nhanh chóng và lớn mạnh như ngày hôm nay.

Doanh nghiệp hoạt động theo hình thức công ty cổ phần, tức là có sự đóng góp vốn từ các cổ đông. Cổ đông sáng lập và chiếm nhiều vốn nhất đương nhiên là Thụy Kha rồi, cô có lượng cổ phần chiếm 49% tổng lượng vốn của Hưng Thịnh.

Ngoài Thụy Kha thì còn có một nhóm cổ đông chiến lược chiếm 45% lượng vốn của công ty. Nhóm này khoảng 10 người, đa phần là Việt Kiều Mĩ, là bạn của bố mẹ Thụy Kha. Đương nhiên họ vì tin tưởng bố mẹ Thụy Kha là nhiều mà đổ vốn vào một doanh nghiệp non trẻ, lại được điều hành bởi một nữ nhân. Nhưng 5 năm vừa qua họ được chứng kiến những bước đi thần tốc, táo bạo của Hưng Thịnh và kết quả giá trị đầu tư đã sinh lời gấp đôi so với giá trị đầu tư ban đầu. Cũng bởi vậy, họ yên tâm lắm khi để Thụy Kha điều hành doanh nghiệp.

Lượng vốn 6% còn lại chính là số cổ phần mà Thụy Kha dành cho cán bộ công nhân viên của mình sở hữu theo đóng góp trong công việc, theo chức vụ mình phụ trách. Cô làm như vậy cũng chính là muốn nhân viên coi công ty như chính công ty của mình mà phấn đấu nỗ lực hơn nữa. Ví dụ như Mai Ngọc, qua năm tháng đến nay Mai Ngọc đã sở hữu số lượng cổ phần tương đương 0,5% rồi.

Về lĩnh vực đầu tư, hiện nay Hưng Thịnh chủ yếu tập trung phát triển ở lĩnh vực đầu tư bất động sản, xây dựng các tòa nhà chung cư, các khu đô thị để bán. Hà Nội và Thành phố Uncle Lake đương nhiên là hai thị trường trọng tâm, bên cạnh đó cũng đầu tư ở các tỉnh thành khác như Hải Phòng, Đà Nẵng, Khánh Hòa, Nghệ An, Thanh Hóa, Bắc Ninh. Tương lai còn tiếp tục mở rộng và phát triển mạnh hơn nữa.



Hôm nay, theo lịch là họp Hội đồng quản trị, thể nào mà chiều hôm qua cô thư ký Mai Ngọc bận tối mặt tối mũi đến nỗi quên cả đi đái. Mà tại sao cứ nhắc đến Mai Ngọc là nhắc đến chuyện đi đái là thế nào nhỉ, không lẽ cô ta gặp vấn đề về thận?

Nơi tổ chức họp chính là phòng họp lớn tại tầng 2 của tòa nhà 11 tầng, trụ sở công ty. Ngay từ chiều hôm qua, phòng hành chính đã chuẩn bị mọi thứ, từ nước uống đến máy chiếu. Không khí hết sức trang trọng thể hiện tính chất quan trọng của họp này, cuộc họp quan trọng nhất trong năm, nơi các thành viên Hội đồng quản trị tổng kết hoạt động của năm vừa qua và thông qua chiến lược quan trọng trong năm tới.

Thành phần tham gia gồm có 11 người chính và 1 người phụ. 11 người chính là các thành viên hội đồng quản trị gồm có Thụy Kha và 10 người thuộc nhóm cổ đông chiến lược. 1 người phụ là thư ký Mai Ngọc. Còn Thìn ở bên ngoài, đây không phải là cuộc đấu súng nên không có mặt của Thìn cũng phải rồi.

Chú Sang, một người bạn lâu năm của bố mẹ Thụy Kha, là người có nhiều cổ phần nhất trong nhóm cổ đông chiến lược, khoảng 15% đến đầu tiên, ít phút sau thì 9 người còn lại cũng xuất hiện, tất cả đều đúng giờ. Họ đều là những doanh nhân quốc tế, chuyện đúng giờ là điều bắt buộc.

Không để mọi người phải đợi, Thụy Kha cũng bước vào phòng họp, hôm nay cô mặc một bộ vest nữ mầu đen nhạt được may đo tỉ mỉ rất vừa vặn với khuôn người. Theo sau là Mai Ngọc với một tập tài liệu dày cộp đang ôm ở ngực làm đôi vú bị xẹp lép. Ngồi vào ghế đầu tiên dành cho chủ tịch, Mai Ngọc chưa ngồi xuống luôn mà nói mở đầu khai mạc cuộc họp, tạo không khí vui vẻ, có gì phải buồn đâu, công việc kinh doanh đang phát triển rất tốt. Nhà đầu tư thì quan tâm chính là lợi nhuận và lợi ích, cái đó họ đạt được rồi:
– Cháu chào các cô các chú, các cô chú có khỏe không ạ?

Thụy Kha nói với tất cả mọi người như vậy, ai cũng cười cười đáp lại, Thụy Kha đúng là chỉ đáng tuổi con cháu so với họ, người họ chơi chính là bố mẹ của cô cơ.

Chú Sang thay mặt những cổ đông chiến lược nói, ông cứ ngồi mà nói bởi cũng không cần thiết phải khách sáo gì, lại là người lớn tuổi:

– Thụy Kha, cháu càng ngày càng chững trạc rồi đấy. Ha ha ha ha ha!

Thụy Kha cũng cười đáp lại lời khen, cũng là lời động viên của chú Sang:

– Cháu còn phải học hỏi các cô các chú nhiều ạ. Cháu đã gửi cho cô chú bản cáo bạch tình hình kinh doanh, tài chính của công ty. Các cô chú đã nhận được hết chưa ạ.

Ở dưới tất cả mọi người gật gù, họ gật gù không đơn giản chỉ là mình đã nhận được tài liệu mà chính là họ gật gù hài lòng vì những số liệu trong đó. Thể hiện rất rõ ràng, minh bạch, công khai, và quan trọng nhất là các chỉ số rất tích cực.
Không để mất thời gian của mọi người, Thụy Kha bắt đầu khai mạc cuộc họp luôn:

– Thưa các cô các chú, cháu xin phép được bắt đầu chủ trì cuộc họp Hội đồng quản trị thường niên ạ. Phần 1 chúng ta tổng kết hoạt động kinh doanh cũng như kết quả đạt được trong năm vừa qua. Phần này thư ký của cháu là Mai Ngọc sẽ trình bầy với các cô chú dưới dạng thuyết trình. Xin mời Mai Ngọc.

Mai Ngọc đứng dậy và bắt đầu nói, nói đến đâu là cô bấm vào bút nhảy trang, các bảng tính, các số liệu, các chỉ số hiện lên trên màn hình máy chiếu.

30 phút đồng hồ trôi qua. Mai Ngọc tổng kết:

– Cháu xin khép lại phần tổng kết hoạt động kinh doanh năm vừa qua của công ty ở đây ạ.

Một tràng pháo tay rền mang như muốn nổ tung căn phòng. Quá tốt cho một thương vụ đầu tư. Số tiền 5 năm trước bỏ ra giờ giá trị đã tăng gấp đôi, chưa kể lượng tiền mặt cổ tức được nhận hàng năm hơn hẳn lãi suất ngân hàng.
– “Tốt, tốt, tốt”, tiếng của ai đó bên dưới phát ra.

Thụy Kha nối tiếp ngay phần 2:

– Giờ cháu xin được trình bày tóm tắt chiến lược phát triển công ty trong thời gian tới:

Thời gian qua, chúng ta tập trung phát triển mạnh nhất ở lĩnh vực đầu tư bất động sản và về cơ bản chúng ta đã có những thành công bước đầu. Các dự án khắp bắc, trung, nam sắp đến kỳ thu hoạch, chúng ta sẽ có được doanh thu lớn nhờ bán ra thị trường những dự án này.

Có 2 chiến lược quan trọng nhất cháu cần xin ý kiến của các cô chú ở đây, bản kế hoạch chi tiết cháu đã gửi tài liệu trước rồi ạ.

Thứ nhất là mở rộng lĩnh vực hoạt động. Chúng ta định hướng phát triển công ty theo hướng đa ngành, đa nghề, phù hợp với xu thế phát triển của các tập đoàn lớn tại Việt Nam cũng như trên thế giới. Việc mở rộng lĩnh vực đầu tư sẽ khiến cho dòng vốn bị phân tán nhưng cũng là để chia nhỏ rủi ro nếu một ngành nghề nào đó kinh doanh không được như ý muốn. Về vốn thì không phải là vấn đề lớn với chúng ta vì tới đây đã có nguồn thu từ bán bất động sản đã đầu tư thời gian trước. (Bạn đang đọc truyện sex mới nhất tại Truyện_VKL__chấm__com – https://truyenvkl.com chúc bạn online vui vẻ) Về lĩnh vực mở rộng cháu có ý là chúng ta không giới hạn lĩnh vực hoạt động, ưu tiên đầu tư vào các dự án khởi nghiệp của các bạn trẻ. Hay chính xác hơn là chúng ta bỏ tiền ra mua những ý tưởng starup, rồi phát triển nó thành công. Bên cạnh đó, để mở rộng lĩnh vực hoạt động, chúng ta tiến hành các thương vụ M&A, mua lại những công ty hoạt động không hiệu quả, sau đó quản trị lại và phát triển nó.
Thứ hai là chúng ta khởi động kế hoạch niêm yết trên thị trường chứng khoán, trở thành một công ty đại chúng. Đây chính là xu thế bắt buộc chúng ta phải làm để phát triển doanh nghiệp trong thời đại ngày nay. Mọi cơ sở vật chất và điều kiện chúng ta đã gần như là có đủ, chỉ cần chờ nghị quyết của hội đồng nữa là có thể tiến hành.

Qua hội nghị này cháu cũng xin ý kiến về việc thay đổi nhân sự cao cấp, cháu xin rút khỏi chức danh Tổng Giám đốc và đề cử thư ký của cháu là Mai Ngọc lên thay. Mai Ngọc thời gian vừa qua đã có những tiến bộ rất lớn trong công tác điều hành doanh nghiệp, lại nắm rất chắc mọi lĩnh vực kinh doanh của công ty. Cô ấy rất phù hợp để làm Tổng Giám đốc. Cháu muốn tập trung thời gian vào công việc chủ tịch hội đồng quản trị.
Cháu xin ý kiến của các cô chú?

Thụy Kha nói đến phần nhân sự làm chính Mai Ngọc ngỡ ngàng, chuyện này cô hoàn toàn không biết trước, chủ tịch chưa bao giờ đề cập đến chuyện này. Cô đang lo mình không gánh nổi trọng trách điều hành một doanh nghiệp to lớn như Hưng Thịnh với cả nghìn cán bộ công nhân viên, với hàng loạt dự án to đùng khắp bắc trung nam, cộng với tham vọng phát triển doanh nghiệp mà chủ tịch vừa mới trình bày. Cô biết, làm Tổng Giám đốc không phải dễ như làm tình.

Các cổ đông thì đang chụm đầu vào nhau bàn tán điều gì đó. 2 chiến lược phát triển thì đã có thông tin từ trước, cũng là lẽ tất yếu để phát triển công ty thôi, nhưng về nhân sự thì vừa rồi mới có thông tin. Về Mai Ngọc thì ai ở đây cũng biết, 5 năm rồi cơ mà, về năng lực thì cũng tự nhìn nhận được, lại có sự giới thiệu và đảm bảo từ phía Thụy Kha nữa. Nên cơ bản mọi người lại gật gù.
Chú Sang nói:

– Chuyện công ty thuê CEO bên ngoài mà không phải là thành viên hội đồng quản trị chính là việc chúng ta trước sau gì cũng phải làm, rất đúng luật và rất hợp lý. Thụy Kha nên tập trung lo các vấn đề chiến lược và vĩ mô.

Mọi người bàn tán một lúc nữa rồi Thụy Kha đứng dậy:

– Vậy cháu xin ý kiến các cô chú để ghi vào biên bản họp. Trước tiên xin ý các cô chú về 2 chiến lược phát triển công ty trong thời gian tới? Ai đồng ý xin giơ tay ạ.

Tất cả đồng ý.

– Về vấn đề nhân sự, ai đồng ý Mai Ngọc là Tổng Giám đốc mới xin giơ tay ạ.

Tất cả đồng ý.

Cuộc họp kết thúc trong tràng pháo tay, trong cái bắt tay chúc mừng của mọi người dành cho Mai Ngọc, cũng xứng đáng thôi. Tốt nghiệp loại giỏi chuyên ngành Quản trị Kinh doanh, 5 năm liền cô gần như vắt kiệt sức mình cho công ty đến nỗi không có cả thời gian mà yêu với đương, lại hình như là mắc bệnh thận thì phải, mỗi lần hồi hộp, lo lắng hoặc phấn kích việc gì đó là buồn đái. Mà giờ đang buồn đái thật đây này.


Buổi chiều hôm ấy, quyết định về nhân sự lập tức được đưa ra. Người mừng nhất có lẽ là Ánh Tuyết. Bởi vì khi Mai Ngọc thôi làm thư ký cho chủ tịch thì người thay thế lại chính là Ánh Tuyết. Chức vụ thì đương nhiên là hơn làm lễ tân rồi, lương cũng được tăng lên gấp rưỡi, nhưng còn có một chuyện mà Ánh Tuyết mừng nhất, đó chính là ở vị trí thư ký chủ tịch thì thường xuyên được gần anh Thìn, bàn làm việc của thư ký nằm đối diện với “bàn ngồi chơi” của anh Thìn. Được thường xuyên nhìn thấy cục u ở háng anh Thìn làm bướm Ánh Tuyết thường xuyên ở tình trạng ẩm ướt.

Nói Mai Ngọc có vui không? Cô rất vui là đằng khác, ai nói mình đi làm không màng đến được thăng quan tiến chức là nói dối. Mai Ngọc cống hiến hết mình cho công ty, lại có nghiệp vụ chuyên môn vững vàng, lại hiểu từng chân tơ kẽ tóc ở công ty này, lại được chủ tịch âm thầm chỉ bảo từ những việc nhỏ đến việc lớn, lại theo chân chủ tịch bao nhiêu năm nay ít nhiều cũng học hỏi được những kinh nghiệm thực tế qua cách làm việc và điều hành công ty. Cô được giữ trọng trách quan trọng số 2 trong công ty cũng là hợp tình, hợp lý, hợp luật. Ơn chủ tịch nâng đỡ, tin tưởng, Mai Ngọc nguyện cống hiến hết mình để đáp trả và cũng là không phụ lòng tin của chủ tịch.

Nhưng Mai Ngọc cũng có chút buồn trong lòng, bao năm cô dành hết thời gian cho công việc, cũng chính vì công việc mà cô đã không giữ được tình yêu với anh người yêu cũ, lòng nguội lạnh 2 năm rồi giờ mới bắt đầu được hâm nóng trở lại kể từ lúc gặp anh Thìn, như có một tia sét ái tình nhè nhẹ đánh vào lòng, khuôn mặt ấy, tạng người ấy, giọng nói ấy, ánh mắt ấy như làn gió nhẹ làm rung động mặt hồ đang yên ả. Ấy vậy mà giờ lại phải chuyển đổi chỗ làm việc, không được thường xuyên ở gần anh. Mai Ngọc có chút buồn là vì lẽ ấy.

Người vui không kém Ánh Tuyết chính là chủ tịch Thụy Kha. Cô đã tìm được người thay thế vị trí Tổng Giám đốc của mình, lại được sự ủng hộ tuyệt đối của Hội đồng quản trị, tránh những dị nghị không mong muốn trong nội bộ công ty. Giờ đây cô sẽ toàn tâm toàn ý vào vị trí chủ tịch hội đồng quản trị, tập trung vào những vấn đề chiến lược, hoạch định chính sách vĩ mô cho sự phát triển bền vững, lâu dài của công ty. Và còn có một lý do sâu xa hơn nữa, cô muốn có thời gian để rong chơi, để khám phá và tìm kiếm những điều mới mẻ ở đất nước Việt Nam, để thỏa mãn những sở thích của bản thân. Giờ đây có lẽ cô đã bắt đầu có được điều đó.

Bằng chứng chính là kể từ cái vụ ăn no kễnh bụng tối hôm qua, cô đã quyết tâm đi tập GYM trở lại.

4 giờ chiều, Thụy Kha đã ra khỏi phòng làm việc, không cần nói gì, chỉ cần nhìn thôi là Thìn đã làm bám đít Thụy Kha rời khỏi công ty. Địa điểm 2 người thẳng tiến chính là phòng tập GYM, thư ký Ánh Tuyết vừa mới đăng ký và đặt lịch tập cho chủ tịch chiều nay.

Phòng tập cũng rất gần nhà Thụy Kha, đây là một hệ thống GYM and Fitness quốc tế rất chuyên nghiệp với đầy đủ trang thiết bị, huấn luyện viên và hệ thống cơ sở vật chất chất lượng 5*. Bằng chứng là vừa nhìn thấy Thìn và Thụy Kha bước vào là nhận được cái cúi chào gập người của một nữ lễ tân trong bộ đồ cầu thủ bóng đá mầu xanh, trên ngực có in hình một chú gà trống, trên chú gà trống có hình 2 ngôi sao nhỏ, hình như đây là trang phục thi đấu của đội tuyển Croatia thì phải, Thìn cũng không chắc lắm vì cậu không xem bóng đá bao giờ, trước nay cậu chỉ thích môn bóng bầu dục.

Cô lễ tân cúi xuống, chiếc áo cầu thủ trùng xuống làm đập vào mắt Thìn đôi vú no tròn của cô ấy, Thìn cũng không cố tình nhìn như vậy đâu, là đàn ông ai làm thế, nhưng nó cứ đập vào mắt ý thành ra cậu cố lắm cũng chỉ nhìn thấy bầu ngực trắng muốt thôi chứ không nhìn thấy núm vú. Cô lễ tân lễ phép:

– Em chào anh chị ạ, lần đầu tiên anh chị đến đây phải không ạ?

Thìn định nói gì đó thì Thụy Kha nói trước:

– Chị là Thụy Kha, chị có đăng ký online tập ở đây lúc chiều nay.

Cô lễ tân nghe xưng danh thì tươi cười:

– À, em nhớ ra rồi, chị Thụy Kha. Từ chiều đến giờ chúng em cứ nhắc đến chị suốt đấy ạ.

Thìn lại định nói với cô lễ tân là: “em gì gì ơi, em nói thì thẳng người lên mà nói, đã thấp thấp lại còn hơi cúi xuống như thế anh nhìn thấy hết vú bây giờ”, nhưng chưa kịp nói gì thì Thụy Kha lại chen vào hỏi lại cô lễ tân:
– Sao lại nhắc đến chị? lần đầu tiên chị đến đây cơ mà.

Cô lễ tân trọng thị tiếp vị khách có lẽ là đẳng cấp nhất từ lúc cô làm việc ở đây:

– Thưa chị Thụy Kha, thẻ thành viên của chị là thẻ Kim Cương, chị đã đăng ký ở bên Mĩ và chị được quyền tập trọn đời ở bất cứ trung tâm nào thuộc hệ thống GYM and Fitness của chúng em trên toàn thế giới. Chị được hưởng không giới hạn tất cả các dịch vụ mà trung tâm có.

– “Ồ”, Thụy Kha nhớ lại, thẻ này là cô được bố mẹ mua tặng vào ngày sinh nhật 15 tuổi của mình, ngày cô bắt đầu bước vào tuổi dậy thì trở thành thiếu nữ. Lúc mới mua thì chưa có hạng Kim Cương, chỉ là hạng bình thường thôi, sau đó nâng cấp dần lên mới được như vậy.

Cô lễ tân cũng lịch sự nhìn vào người đi cùng Thụy Kha, cô nói:
– Còn anh đây chắc là …… ?

Vì chưa biết mối quan hệ với chủ nhân của thẻ Kim Cương như thế nào, nên cô lễ tân cũng khéo léo tế nhị mà bỏ lửng câu khẳng định của mình. Thụy Kha chợt tinh nghịch một chút, cô không trả lời mà có ý nhường phần trả lời cho Thìn, để xem cậu ta trả lời như thế nào. Thụy Kha định bụng là nếu cậu ta có trả lời là chồng mình thì cũng mặc kệ.

Thìn thấy chủ tịch không trả lời mà hơi đánh mắt về phía mình, biết phận biết sự, cậu thôi không nhìn vào vú lễ tân mà nhìn vào mặt cô ta, cậu nói:

– Tôi là huấn luyện viên riêng của cô ấy.

Thụy Kha nghe trả lời vậy thì ngạc nhiên nghĩ: “là vệ sĩ thì nói là vệ sĩ, hoặc muốn sướng mồm thì nói mẹ luôn là chồng cũng ai bảo gì đâu, lại còn bày đặt huấn luyện viên, không biết huấn luyện viên môn gì?”. Nghĩ vậy thôi nhưng Thụy Kha lại quay lưng về phía cô bé lễ tân mà nói với Thìn, môi cô hơi dẩu lên như kiểu vừa bị bắt nạt nói nhỏ với Thìn để người thứ 3 kia không nghe thấy:
– Huấn luyện viên? Môn gì vậy?

Thìn thì bắt chước chủ tịch lúc mình đề cập đến chuyện tăng lương, cậu lại né người sang một bên mà nói với em lễ tân, một mắt nhìn mặt, một mắt nhìn vú, còn cục u ở quần thì hướng thẳng về phía háng của cô ấy:

– Cho anh hỏi vú, à không, cho anh hỏi tí. Có được mang theo huấn luyện viên riêng không?

Thấy Thìn nói nhầm, cô lễ tân cũng hơi hơi đỏ mặt, nhưng nghĩ lại “vú” và “tí” chỉ là hai từ có nghĩa tương đương chỉ một bộ phận cơ thể người phụ nữ, cô nói:

– Mặc dù tại trung tâm có huấn luyện viên cho khách hàng thẻ Vàng trở lên nhưng nếu chị Kha muốn, hoàn toàn có thể mang huấn luyện viên riêng vào ạ. Ở đây, chị Kha được làm tất cả những gì mình muốn. Em mời anh chị theo em vào phòng thay đồ, em đã chuẩn bị đồ tập cho chị Kha, còn của anh em sẽ chuẩn bị ngay.
Thụy Kha thấy mình như là người thừa, là cô nô tì bên cạnh cô chủ cậu chủ, nhưng tặc lưỡi vì đằng nào cái cậu vệ sĩ này cũng chẳng chịu rời mình nửa bước đâu. Ở trong khu tập nam nữ già trẻ đủ loại, cũng nên để cậu ta ở cạnh phòng những chuyện dâm dê bất tiện nào đó đến với mình.

Và thế là Thụy Kha và Thìn hai người theo đít cô lễ tân vào khu vực thay đồ. Tất nhiên, vì ở đây là trung tâm 5* nên chia khu vực thay đồ theo 2 khu nam và nữ. Thìn thì ước là ở đây chỉ có 1* thôi, chia nam nữ làm gì cho tốn kém, chỉ cần quay mặt đi là thay đồ. Dù gì thì gì, có ghét đàn bà thì chỉ là ghét yêu, ghét trao cái tấm thân đàn ông mong manh dễ vỡ này cho một người đàn bà nào đó thôi, chứ nhìn thấy thân thể đàn bà thậm chí là làm những việc abcxyz kia thì là do bản năng nó mách bảo.
10 phút sau.

Thìn trong bộ tập GYM chuyên nghiệp, quần đùi bó sát háng làm nổi rõ ràng cái cục u ở háng lên, cậu cũng không hiểu vì sao cục u ở háng mình lại to thế, còn nhìn thấy mấy chàng vừa qua đây thì cũng nhỏ nhỏ mà. Cậu tự thẩm du tư tưởng mình: “hay là của mình to gấp đôi gấp ba mấy người kia nhỉ”.

Có những thói quen, cả đời người không bao giờ bỏ được. Che cái mình trần của Thìn là một cái áo ba lỗ đồng mầu đen với cái quần. Bộ đồ chuyên dụng này khoe toàn bộ những đường cơ, bắp thịt ở bụng chân, ở bắp đùi, ở mông, ở hai vai, ở khuôn ngực, chỉ không lộ ra cái bụng 6 múi của cậu mà thôi. Nhìn Thìn lúc này, cô lễ tân có chút thổn thức, nếu cái quần cầu thủ bóng đá không rộng thùng thình mà bó sát mu thì người đối diện chắc chắn nhận ra bướm cô hơi giật giật một cái. Thìn đích thị là một huấn luyện viên GYM, cứ nhìn người thì biết.
Thìn ra tạo dáng cho mấy chị nhìn cũng phải 10 phút sau mới thấy Thụy Kha bẽn lẽn ngượng ngùng bước ra.

Oa, chu choa mạ ơi! giời đất thiên địa ơi! Thiên linh linh địa linh linh ơi!

Thìn há hốc mồm, vú cậu giật giật vài cái, dương vật Thìn tự động cứ lên mà chính cậu đang cảm nhận được sự to lớn thấy rõ của nó. Thụy Kha mới đứng ở cửa phòng tập thôi mà đa phần đàn ông ở bên trong đều nhìn ra. Cái anh chàng đẩy tạ đang nâng lên cao quên không hạ xuống làm tay mỏi quá xuýt rơi tạ. Cái cậu chàng chắc mới vừa đến tuổi dậy thì đang chạy bộ trên máy quên mất mình phải chạy làm trượt ngã cái oạch văng ra khỏi bàn chạy. Còn cái bác gì có mái tóc hoa râm đang đang nằm sấp chơi bài tập săn cơ mông không dám ngồi dậy vì dương vật đang cương cứng chỉa thẳng xuống mặt sàn.
Lại còn có cái chị phốp pháp đang đạp xe đạp kia, nhìn thấy Thụy Kha thì một chút hờn ghen đàn bà nổi lên, chị đạp lấy đạp để với hy vọng những vòng quay bánh xe sẽ mang đi một chút mỡ thừa ở bụng, một ít mỡ thừa ở đùi, một tẹo mỡ thừa ở cuống vú, làm ngót lại bộ mông chảy xệ, làm săn lại bộ vú hình quả mướp của mình.

Một cơn bão nhỏ cỡ Katrina vừa đổ bộ vào phòng tập này. Từ mai biết đâu ở đây sẽ đông hơn bội phần.
 

Dung ka

Tao là gay
Chủ thớt
Hợp đồng bảo vệ - Cu Zũng

Chương 11: Huấn luyện viên

Thìn nhìn thấy chủ tịch thì hơi dạng dạng cái chân ra cho cục u đỡ nổi lên, cậu bạch bạch tiến về phía Thụy Kha, cô đang mặc bộ đồ tập mầu hồng ôm vừa sát cơ thể, nếu ai khéo tưởng tượng có thể nhìn vào cô lúc này để tưởng tượng cô đang trần truồng. Thân hình thon gọn cao 1,65m của cô được che bởi bộ đồ tập áo liền quần. Phần quần chỉ dài qua háng khoảng 10 cm như làm dài thêm đôi chân trắng muốt vốn đã dài của cô, đôi mông đít được quần bó sát dạng hình tròn nổi cộm ra đằng sau. Nếu Thụy Kha hỡi ưỡn người ra đằng sau thì làm hiện rõ khe bướm to bằng cái đũa, mu bướm nổi vồng lên bằng vốc tay người lớn.
Kéo ánh mắt lên một chút thì vùng eo, tuy bị cái áo liền quần che khuất nhưng không khó để tưởng tượng nó gọn biết chừng nào, mạnh dạn mà lên mắt một chút nữa là đôi vú căng đầy, có cảm giác như chiếc áo này hơi nhỏ thì phải, eo thì vừa nhưng vú như bị căng ra, làm ẩn hiện hai cục nhỏ là hai đầu vú nổi bật ở phần ngực áo. Cũng may là áo kín tới cổ nên mọi người chỉ có thể tưởng tượng được vú của chủ tịch thôi chứ không nhìn thấy chi hết. Nhưng cái chết tiệt ở bộ đồ tập này chính là phần mà tên thiết kế dâm dê gọi là “điểm nhấn”, hắn khoét những lỗ giống hình lá dăm ở hai bên mạng sườn. Thụy Kha mặc vào làm ẩn hiện phần thịt người chỗ mạng sườn, nó trắng, nó mịn, nó màng. Đấy là chỉ nhìn thôi thì cảm thấy thế, chứ sờ vào, hôn vào, liếm vào thì còn có những cảm giác gì nữa đây.

Đến cách Thụy Kha chừng nửa mét, Thìn nói:

– Chị gì ơi, chị có nhìn thấy cái cô gì mặc bộ vest đen vừa vào trong đó thay đồ không? Em đợi lâu quá rồi mà không thấy ra.

Thụy Kha nhìn thấy Thìn trong bộ dạng như vậy thì không tỏ vẻ ngạc nhiên cho lắm. Hôm qua ở nhà bếp nhìn thấy hắn mặc áo ba lỗ rồi, nhưng cũng hơi chút rìn rịn khi loáng mắt về phía cục u ở háng tên vệ sĩ, cô chợt nghĩ: “khiếp, người đâu mà nhìn thấy gái là … là … gì ấy nhỉ”. Thấy vệ sĩ có ý trêu mình, Thụy Kha cũng chẳng phải đậu vừa rang:

– À, có thấy, đang ở trong kia nói chuyện với cấp dưới tìm vệ sĩ khác kia kìa.

Thìn tiu nghỉu xị mặt ra vì bị đốp chát lại.

Thụy Kha nói dăm ba câu với Thìn thì nhìn vào bên trong phòng tập, cô chợt thấy mình như một con nai rừng bị hàng chục bác thợ săn đang giương súng chĩa vào. Thấy vậy, Thụy Kha thôi không đùa nữa, cô nói nhanh với Thìn:

– Vào thôi, nhìn kìa.

Thìn nhìn theo ánh mắt của chủ tịch thì ngay lập tức đứng che trước mặt Thụy Kha rồi từ từ tiến bước vào trong, Thụy Kha chụm hai đùi lại lũn cũn đi theo lưng Thìn. Có cảm giác cô đang cùng vệ sĩ của mình vào một hang ổ toàn những tên tội phạm có tiền án hiếp dâm.

Cuối cùng cũng đến được vị trí còn trống, là một cái máy chạy bộ. Thụy Kha đến đó định lên bàn tập ngay thì Thìn nói:

– Chủ tịch, mục đích của chủ tịch tập GYM để làm gì?

Đang đặt tay lên nút bấm cho máy chạy, nghe thấy vậy thì Thụy Kha ngừng lại nói hồn nhiên như cô tiên, đây là phản xạ của bất kỳ người phụ nữ nào trong phòng tập này:

– Có thế cũng hỏi, tập để chân thon, mông nở, eo gọn, ngực săn.

Thìn cũng đáp lại luôn với động tác quay người định đi về:

– Thế thì về đi, thưa chủ tịch.

Thụy Kha ngạc nhiên nhưng kèm với đó là tò mò về ý nghĩa câu nói của tên vệ sĩ, ai vào đây chẳng vậy, cô có khác gì đâu:

– Ơ, sao lại về? Ai tập chẳng thế.

Thìn đáp gọn lỏn:

– Chủ tịch nhìn lại mình đi. Chân thon, mông nở, eo gọn, ngực săn rồi. Tập làm gì.

Thụy Kha hiểu ra, cô tủm tỉm tự cười, cô chợt thấy mình vui vui đến lạ. Là đàn bà ai cũng như ai, là cô lao công hay là bà tổng thống, tất cả đều thấy vui vì mình đẹp trong mắt người khác, Thụy Kha cũng vậy, cô có thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là đàn bà. Lấy tay đập nhẹ vào vai Thìn đang đứng bên cạnh, Thụy Kha mắng yêu:

– Đập chết giờ. Nào có biết làm huấn luyện viên GYM không để tôi gọi huấn luyện viên khác nào?

Thìn nói ra hiểu biết của mình, với cậu, bao nhiêu năm ở Học Viện là bấy nhiêu năm tập thể hình, tập GYM và nhiều bài tập phức tạp khác, kiến thức khoa học về việc này cậu nắm như lòng bàn tay, rất chuyên nghiệp và rất tiên tiến nữa là khác:

– Chủ tịch cơ bản là đạt được những thứ mà đa phần người phụ nữ khác đều mong muốn có được, đấy chính là một cơ thể cân đối, hoàn chỉnh và tỷ lệ vàng giữa số đo và chiều cao. Giờ chủ tịch chỉ cần một chế độ luyện tập để duy trì những điều đã đạt được. Tôi nghĩ quan trọng nhất trong việc tập của chủ tịch không phải ở chân, ở đùi, ở eo, ở ngực mà là ở những bộ phận khác.

Nghe Thìn phân tích có tí khoa học, Thụy Kha vừa hỏi vừa liên tưởng:

– Không ở những bộ phận đó thì ở đâu?

Thụy Kha cầu mong cho tên vệ sĩ cao to lực lưỡng mông to ngực nở eo gọn chim to chết tiệt của mình đừng nói là : “ở háng”, bởi nếu hắn nói ra như vậy mình thề với trời đất sẽ đuổi việc hắn luôn. Nhưng Thìn dại gì mà bị đuổi khỏi công việc đang ngon của mình:
– Ở tim, ở phổi, ở dạ dày, ở gan, ở thận, ở ruột. Nói chung là nội tạng.

Đây là điều mà Thụy Kha chưa hề nghĩ tới, cũng không nghĩ tới vì có biết đâu mà nghĩ tới. Cô thắc mắc:

– Lạ à nghen, nói cụ thể xem nào?

– Thưa chủ tịch, ngoài biểu hiện ở bên ngoài là sự cân đối hài hòa của các bộ phận cơ thể, con người cần phải khỏe ở nội tạng bên trong. Đặc biệt là cần tim khỏe, phổi khỏe. Từ hai bộ phận này sẽ làm cho toàn bộ cơ thể bên trong khỏe mạnh. Kết hợp với một chế độ sinh hoạt ăn uống ngủ nghỉ hợp lý sẽ làm cho toàn bộ cơ thể khỏe từ bên trong đến bên ngoài, và cuối cùng làm cho tinh thần trở nên khỏe mạnh. Chủ tịch hiểu không?

Thụy Kha chăm chú lắm nhưng chưa hiểu hoàn toàn, cơ bản cô đang bị phân tâm bởi giọng nói trầm bổng, đặt trọng tâm vào những câu thoại chính của Thìn, lại bị phân tâm bởi cục u ở háng của cậu ta:
– Hì hì hì, không hiểu lắm. Phức tạp ghê.

Thìn biết không thể nói dăm ba câu mà để một người có thể hiểu được hết những vấn đề mang tính sinh học được. Cậu đi cụ thể từng việc:

– Túm tất cả lại như thế này, chủ tịch để tôi làm huấn luyện viên sức khỏe cho chủ tịch, chủ tịch chỉ nghe tôi hướng dẫn là sẽ có được một cơ thể cân đối bên ngoài và khỏe mạnh bên trong.

– Chắc không? Nhưng không được đòi tăng lương đâu đấy.

Thụy Kha là Thụy Kha chỉ sợ Thìn thêm việc sẽ đòi tăng lương. Thìn xị mặt, ý cậu ta thêm được đồng nào hay đồng ý nhưng vớ phải vị sếp ki bo kiệt xỉ nên đành chịu:

– Vầng, chủ tịch có bao giờ tăng lương đâu mà nói.

– “Vậy thì bắt đầu đi. Hi hi hi hi”, Thụy Kha cười thỏa mãn, cô được thêm lợi ích nhưng không mất lấy một xu. Làm kinh doanh như vậy người ta gọi là không bỏ vốn nhưng vẫn có lời.
Vậy là bắt đầu từ đây, từ cái phòng tập GYM này, Thìn theo hợp đồng bảo vệ thì là vệ sĩ của chủ tịch, hôm qua cậu đã tự mình biến thành đầu bếp riêng của chủ tịch, nay lại trở thành huấn luyện viên sức khỏe riêng của chủ tịch, rồi sau này còn là cái gì nữa không biết.

Bắt đầu từ những bài chạy bộ, rất khoa học Thìn để Thụy Kha chạy từ chế độ chậm đến nhanh, lại từ nhanh đến chậm, lại từ chậm đến nhanh, có lúc Thụy Kha phải cố gắng guồng chân mới theo kịp tốc độ mà Thìn cài đặt. Nhưng không đơn giản như thế, nhịp thở cũng được Thìn điều chỉnh một cách khoa học, lúc thì 3 bước chạy mới được hít vào, lúc thì 6 bước chạy mới được thở ra. Đó là cách luyện tập cho phổi, cho tim mà cậu đã từng học cũng những chuyên gia nước ngoài hồi còn học ở học viện.
Thụy Kha mồ hôi ướt đầm làm bộ áo tập dính vào thân người, nhìn cô lúc này sexy quá cơ. Thìn toàn phải ngoảnh mặt đi nhìn mấy cô tuổi U60 tập để hạ bớt thân nhiệt. Hết tập chạy là đến bài nâng tạ.

Đứng dưới giàn tạ, Thìn hỏi:

– Chủ tịch nâng tạ vai nhiều nhất được bao nhiêu kg?

Thụy Kha nhớ lại hồi bên Mĩ:

– Hồi đó nâng tạ vai nhiều nhất được 30 kg, 5 lần.

Thìn chỉnh lại mức tạ làm Thụy Kha tròn mắt:

– Ê, lên 40 sao? Có được không đấy. Chưa bao giờ làm được.

Thìn khóa chốt hai đầu tạ rồi nói:

– Chủ tịch phải phấn đấu nâng được tạ bằng với trọng lượng cơ thể mình. Tức là khoảng 55 kg.

Thụy Kha đang phân vân trong đầu tại sao tên vệ sĩ này lại biết trọng lượng cơ thể mình, có khi hắn còn biết vòng ngực vòng eo vòng mông mình nữa cũng nên.

Thìn nói tiếp:

– Không cần nâng số lượng, chỉ cần nâng chất lượng. Nếu làm được sẽ làm cho các bộ phận dần dần tiệm cận được những giới hạn chịu đựng, thậm chí vượt ngưỡng chịu đựng. Lúc đầu tôi sẽ hỗ trợ chủ tịch.

Thụy Kha làm theo, không biết tự bao giờ cô lại có thói quen nghe theo sự sắp xếp của Thìn. Cô ghé vai mình vào tạ, một tấm lót được đặt lên vai cô để tránh việc trầy xước cái cơ thể ngọc ngà không tì vết. Thụy Kha giờ đang ngồi xổm, cô bành cái mông ra chỉa về phía sau. Thìn ở đằng sau lưng chủ tịch, cậu cầm hờ vào tạ phòng bất trắc:

– Chủ tịch dồn lực vào cơ mông và vai. Đúng rồi. Thế. Rồi. Hít một hơi thật sâu, rồi, từ từ đứng dậy, chưa được thở ra.

Thụy Kha mắm môi mắm lợi cứng cơ mông, gồng cơ háng: “iiiiiiiiiii”.

Có vẻ như Thụy Kha không làm nổi, đứng được nửa chừng thì cô hết lực muốn thở mà chưa được thở. Đây có lẽ là giới hạn mà từ trước tới nay cô đạt được. Thìn thấy chủ tịch đuối sức thì cậu gồng đôi tay của mình đỡ tạ ở trên không:

– Rồi, chủ tịch thở ra hít vào hai cái thật sâu.

Thụy Kha làm như vậy khi không còn lực ép của tạ xuống cơ thể mình. Sau đó Thìn tiếp tục:

– Rồi, chủ tịch làm lại, hít thật sâu, đẩy lên.

Chủ tịch Thụy Kha “aaaaaaaaa” lên một tiếng lấy hết sức bình sinh đứng thẳng dậy. Và được rồi.

Thìn lại dùng tay đỡ tạ cho chủ tịch:

– Chủ tịch thở ra, hít vào 3 cái ………. Rồi. Ngồi xuống.

Thìn thả lỏng tay một chút để tạ đè lên người Thụy Kha. Cô nàng từ từ ngồi xuống. Và thế là một đụng chạm hết sức nhạy cảm, cái đụng chạm thứ hai này khác với cái mút tay hôm qua. Khi từ hạ người xuống là đít Thụy Kha lồi ra đằng sau, cô giật nảy mông đít một cái vì khe mông mình chạm vào một vật gì đó cứng cứng, nóng nóng, thuôn thuôn hình trụ. Ngay lập tực Thụy Kha biết là mông đít mình chạm vào dương vật tên vệ sĩ. Ôi, như có một luồng điện chạy từ xương cụt qua xương sống lên đến não. Thụy Kha chao đảo đứng không vững.

Thìn cũng như có luồng điện chạy từ dương vật lên não, buồi mình vừa chạm vào đít chủ tịch, qua hai ba lớp quần áo nhưng sao cảm nhận rõ sự mềm mại kích thích thế này. Thìn cũng định giật lùi lại phía sau để thoát khỏi sự va chạm nhưng đúng lúc đó cũng là lúc Thụy Kha loạng choạng, Thìn vội vạng nắm chặt tạ đỡ cho Thụy Kha từ từ ngồi xuống.

Và thế là hai cái bộ phận nhạy cảm nhất chạm vào nhau và dính vào nhau một lúc độ mươi mười lăm giây gì đó. Quá lâu để hai người cảm nhận được về nhau. Thụy Kha lại nhớ mãi khoảnh khắc này, khoảnh khắc thứ 2 mà cô cảm nhận được, hôm qua thì đó là sự va chạm của sự lo lắng quan tâm, hôm nay là sự va chạm của hai bộ phận nhậy cảm của nam và nữ, đít và buồi. Cả hai cái va chạm đều mang hơi hướm của tình dục, của nhục cảm, và có thể là cảm giác khởi phát của một thứ tình cảm khác, vượt qua mối quan hệ chủ tớ giữa hai người lúc này.

Đặt tạ vào thanh đỡ, Thụy Kha một lúc lâu sau mới dám đứng dậy ngoảnh lại nhìn Thìn:

– Nặng thế.

Cô xuýt nữa thì buột miệng nói: “to thế”, cũng may là mình vẫn còn tỉnh táo mà không bị nói ngịu.

Nửa tiếng sau đó là rất nhiều bài tập khác nhau mà Thìn tận tình chỉ bảo Thụy Kha.

Trước lúc hai người ra về, Thụy Kha ngồi thở hồng hộc, lấy khăn lau mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt, vừa nghỉ cô vừa ngồi nhìn Thìn tập GYM.

Một con người khác của Thìn đang hiện ra trước mắt Thụy Kha, mồ hôi chảy thành giọt trên khuôn mắt, mái tóc cũng ướt sũng vì mồ hôi, nhưng điều đó là chưa đủ. Thìn đang như một vận động viên chuyên nghiệp, mạnh mẽ, nhanh nhẹn là những từ để miêu tả về những động tác mà Thìn đang làm. Các bắp cơ, bắp thịt được dịp nổi cộm lên, không quá to giống vận động viên thể hình mà vừa phải rất đẹp mắt, rất cân đối. Nhìn Thìn đương nhiên không chỉ có Thụy Kha, còn có cả mấy cô mấy chị nữa, họ đang nhìn Thìn và liên tưởng so sánh với chồng mình ở nhà, với mấy cậu phi công mà mình vẫn lén lút bao nuôi.
Kết thúc buổi tập, hai người ghé qua chợ mua đồ ăn về nấu, trên xe Thụy Kha ngồi đằng sau nói:

– Hôm nay cậu dậy tôi làm bếp nhé?

Thìn vẫn chăm chú lái xe:

– Chủ tịch không sợ bị đau giống hôm qua sao?

Thụy Kha nhớ lại khoảnh khắc bị dao cứa vào tay hôm qua, nay vẫn còn bọc trong miếng Ergo đây này:

– Kệ, làm nhiều khắc quen, tôi cũng muốn học. Đọc trên mạng thấy người ta nói phụ nữ Việt Nam ai cũng biết nấu ăn.

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Thụy Kha lại đang nghĩ đến một chuyện khác, cô nghĩ: “hôm qua bị đau ở ngón tay thì như vậy, hôm nay mà bị cứa vào bướm thì sao nhỉ?”, Thụy Kha tủm tỉm cười hi hi hi một mình như kẻ bị thần kinh, Thìn nhìn qua gương thấy vậy thì hỏi:

– Chủ tịch bị làm sao vậy?

Bị bắt phốt đang cười một mình như con dở, Thụy Kha tức điên người:
– Nhìn giề, tập trung lái xe đê.

 

Dung ka

Tao là gay
Chủ thớt
Hợp đồng bảo vệ - Cu Zũng

Chương 12: Chuyện của Ánh Tuyết


Như ở phần trên đã nói, vụ thay đổi nhân sự ở công ty người sướng nhất là Ánh Tuyết, cô nàng nhận cùng lúc 2 quyết định, làm thư ký chủ tịch và được tăng lương lên gấp rưỡi. Nhưng mừng nhất chính là được ở gần anh Thìn, cái anh chàng chuẩn soái cá, tuýp người cô thích từ hồi còn thích đọc truyện tranh cơ.

Để đãi bạn giai cùng phòng, Ánh Tuyết mua hẳn một con ngan về đãi, lại còn xách thêm chai Voldka nửa lít mới oách lông nách nữa chứ. Chả gì giờ cũng là thư ký chủ tịch, cũng phải kết bạn với anh Đàng con nhà ông Hoàng chứ.

Ánh Tuyết và anh chàng người yêu IT tên là Quang của mình thuê chung một căn nhà trọ rộng chừng hai chục m2 bên Cầu Giấy. Hai người gọi là có tí yêu nhau và góp gạo thổi cơm chung cũng được hơn 1 năm rồi. Đấy cũng là phong trào chung mà giới sinh viên khởi xướng, rồi sau dân văn phòng như Quang, như Ánh Tuyết cũng bắt chước. (Bạn đang đọc truyện sex mới nhất tại Truyện_VKL__chấm__com – https://truyenvkl.com chúc bạn online vui vẻ)
Cũng có tí gọi là yêu nhau, rồi thuê chung phòng, chia tiền phòng, chia tiền ăn, tiền sinh hoạt phí, làm như vậy cũng tiết kiệm mỗi tháng được một khoản kha khá. Nhưng mọi sự cũng chỉ ở mức độ như vậy, còn chuyện tiến xa hơn như lấy nhau làm vợ làm chồng thì lại là một câu chuyện khác, ở một cấp độ khác mà Quang và Ánh Tuyết thì chưa vươn tới được.

Do vậy, ở chung thì ở chung thật đấy, đêm nằm cũng trần truồng ôm nhau thật đấy, rồi cứ cách vài ngày lại thì thụt thịt địt nhau đến tóe lửa ra đấy. Nhưng hồn ai người nấy giữ, tiền ai người nấy cầm. Đầu tháng mà kẻ nào đó không để tiền ăn, tiền phòng, tiền sinh hoạt vào cái hộp chung để ở nóc tủ vải kia thì thể nào đứa còn lại cũng réo đến phát ngượng. Ánh Tuyết và Quang IT là như vậy.

Ánh Tuyết quê ở Tuyên Quang. Người ta thường nói: “Chè Thái gái Tuyên”, ở công ty thì Ánh Tuyết cũng bình thường như gái phường thôi, nhưng xóm trọ này Ánh Tuyết cũng được gọi là hoa khôi, cô đẹp nhất xóm, ngọt nước nhất xóm. Dáng người cao cao lại mũm mĩm, mông to, ngực nở eo mềm, da trắng, mặt bầu bầu nhìn chỉ muốn cắn.
Ấy vậy mà cái anh chàng Quang IT có quả kính cận dày cộp, củ lả cù lần, mồm thì hở ra một cái là virus với ổ cứng ổ mềm lại vớ được hoa khôi của xóm mới lạ chứ. Nhưng khi mọi người biết quê quán của Quang thì cũng bớt ngạc nhiên đi chín phần. Quang quê ở Phú Thọ, người ta thường nói: “trai Phú Thọ không đọ được đâu”.

Con ngan nặng gần 2 cân tính cả lông và lòng được luộc chín tỏa hương thơm béo ngậy nghi ngút, nước chấm tỏi gừng được pha một cách cầu kỳ sóng sánh, lại còn rau ngổ, rau húng, mùi tàu, hành hoa, tía tô, diếp cá, một sự kết hợp đến tinh tế làm cho món ngan luộc.

Trong tất cả các bộ phận, Ánh Tuyết thích ăn nhất là phao câu, mà phải là cái loại phao câu chưa cắt phần dịch mượt lông ở phía trên ăn mới thích cơ. Quang IT là đàn ông nên thường Lady Firt nhường cho cô người yêu cái phao câu, mặc dù cậu chẳng thích ăn nó. Đưa cái phao câu ngan lên môi, hít một đường cơ bản để thưởng thực mùi thơm tỏa ra từ đít ngan, Ánh Tuyết chần chừ chưa muốn cắn, cô sợ mình nuốt gọn nó thì hết cái ngon, cô thường có một mơ ước nhỏ là trở thành một nhà sinh vật học cỡ Darwin để lai tạo ra giống vịt, gà, ngan, ngỗng mà mỗi con có 2 cái phao câu trở lên.
Nhưng không cưỡng lại sức hấp dẫn của đít ngan, Ánh Tuyết chậm dãi gồng cơ hàm cắn ngập răng, răng ngập đến đâu là mỡ ở đít ngan phòi ra đến đó được lưỡi Ánh Tuyết cuộn lấy cảm nhận và nuốt ngay. Ngậy đến bất ngờ, béo đến không ngờ. Ai đã từng ăn phao câu thì biết rõ, ăn phao câu gia cầm là một cái thú chơi mà không phải ai cũng biết cách làm sao cho đúng, cho có tính nghệ thuật. Ăn phao câu là phải cắn thật mạnh, nhai dở làm ba làm bốn để cảm nhận rồi cố gắng căng họng lên mà nuốt ực một cái vào trong bụng. Chứ kẻ phàm phu tục tử ăn phao câu mà nhai kỹ đến nát bét ra mới nuốt thì chỉ có vứt. Nếu nói về cấp bậc nghệ sĩ trong giới ăn phao câu gia cầm, Ánh Tuyết không phải huênh hoang cũng có thể cho mình vào hạng nghệ sĩ nhân dân. Cô dám một mình vào quán bún ngan gọi: “bà chủ, cho một bát phao câu”, điều mà không phải ai cũng làm được.
Rượu hết thịt tan, hai kẻ xa quê lên Hà Nội làm ăn dọn dẹp qua loa rồi lên giường đi ngủ, Ánh Tuyết tắm vội rồi quấn cái khăn mỏng quanh đít rồi vén màn lên giường nằm cạnh Quang, hắn đang cắm mặt vào cái điện thoại làm gì đó không rõ. Ánh Tuyết vào giường cũng là lúc nàng cởi bỏ cái khăn tắm, trần truồng nằm đè lên Quang:

– Anh, làm tí đi.

Có tí rượu vào người, lại được người đẹp trần truồng đang trườn lên thế kia có mà bố Quang cũng không từ chối được nữa là Quang. Anh cẩn thận đặt chiếc Blackberry yêu quý sang một bên, úp màn hình xuống bên dưới, kẻo sước. Sau đó anh từ từ đưa tay lên gỡ đôi kính cận xuống, tay còn lại mò mò cái hộp đựng kính, sau đó anh cẩn thận đặt cái kính cận vào trong hộp, kẻo vỡ. Xong xuôi đâu đó anh mới mò mò tay mình tìm vú Ánh Tuyết mà xoa xoa, giờ chỉ nhìn thấy mờ mờ thôi, cận đến 5 phẩy chứ có tinh tường như người ta đâu, vừa chạm vào đầu vú cô người người yêu, anh nói luôn:
– Cấu hình ngon, hai cái loa 3 chấm này mà đập thì chói tai.

Lạ gì cái ngôn ngữ IT của anh chàng người yêu, cũng là một nét thú vị mỗi hai người làm tình. Ánh Tuyết ngồi hẳn dậy, cô dùng hai tay giữ tay Quang ở vú mình, chỉ sợ hắn không nhìn thấy gì mà trượt mục tiêu:

– Quét virus, chàng IT của em.

– Mới diệt sạch hôm kia rồi mà?

– Ứ ừ, người ta diệt virus hàng ngày kia kìa.

Vậy là Quang một tay bóp cái vú to như cái bát oto của Ánh Tuyết, tay còn lại anh khó nhọc cởi cái thun và cái quần đùi ra. Mãi thì anh cũng trần truồng.

Ánh Tuyết ngồi xổm trên người Quang rồi đưa háng về phía mồm hắn, cô phải làm như vậy vì hắn có nhìn thấy gì đâu, ngửi thấy mùi lồn thơm của Ánh Tuyết, Quang biết phận mình phải làm gì:

– Nào, để anh quét cái ổ mềm nào.

Quang dùng lưỡi liếm “chóp chép” vào lồn Ánh Tuyết làm cô rú lên sung sướng:

– Aaaaaa, ổ mềm sướng. Iiiiiiiiiiiiiii.

Ánh Tuyết chịn hẳn lồn mình lên mồm Quang, cô đang địt mồm anh người yêu thì đúng hơn, Quang ở dưới oằn mình hứng chịu, cái mà anh sợ nhất ở tư thế này chính là ngạt ngở và sặc nước. Đã mấy lần hém chết vì Ánh Tuyết lúc sung lên thì địt mạnh lắm và còn phọt nước dâm ra bắn thẳng vào mồm vào mũi anh nữa cơ.

Mà hôm nay có vẻ như Ánh Tuyết đang sung dữ thì phải. Cô hảy mông đít mạnh lắm, tay thì tự cho lên vú vân vê. Đúng vậy, Ánh Tuyết đang nghĩ về Thìn, cô đang tưởng tượng kẻ nằm dưới này chính là cái thân hình cao to lực lưỡng của anh Thìn, cái lồn cô đang chịn vào khuôn mặt nam tính của anh Thìn chứ không phải là anh chàng IT người yêu cô:

– Ôi anh ơi, anh …T … ơi, em sướng lồn quá ………………

Suýt nữa thì Ánh Tuyết phọt ra mồm từ “anh Thìn”, cô đẩy cảm xúc của mình lên cao quá. Cũng tại bởi cô xuýt nữa thì đạt cực khoái. Không chờ thêm được phút nào nữa, bỏ qua màn bú chim, Ánh Tuyết lại trườn người xuống đặt lỗ lồn của mình trên cái buồi của Quang, cô ngồi thụp xuống không hề khó khăn vì nước lồn đã ra lênh láng bôi trơn cho đầu dương vật.

– “Hự”, Quang rên lên một phát vì Ánh Tuyết ngồi bụp xuống.

– “Hự, hự, từ thôi không gãy”, Quang rít lên khó chịu vì lồn Ánh Tuyết miết lên miết xuống thân buồi mình.

Ánh Tuyết rú lên sung sướng, hình ảnh anh Thìn vẫn lởn vởn trong đầu cô, cái cô để ý nhất chính là cục u ở háng anh, các cụ nói nhìn mặt mà bắt hình dong. Cô nghĩ trong đầu: “nhìn anh cao to vậy chắc buồi anh to lắm nhỉ, không biết lồn mình có vừa với buồi anh không? Anh Thìn ơi, to đến mấy lồn em cũng giãn vừa với buồi anh. Anh Thìn ơi, anh Thìn ơi ……”

Ánh Tuyết nghĩ đến vậy thì tăng tốc, cô sắp đạt cực khoái rồi, mặc kệ Quang IT đang có biểu hiện không chịu được nhiệt:

– Aaaaaaaa, em sướng …… Thìn …………. Iiiiiiiiiiiiiiiii

Quang thấy Ánh Tuyết kêu một chữ lạ thì hỏi mặc dù đang bắm môi bắm lợi nghĩ về một loại virus máy tính mới nhằm quên đi nỗi buồn xuất tinh:

– Thìn là gì vậy?

Ánh Tuyết phát hiện thấy Quang hỏi vậy thì cô chữa cháy, không hiểu sao giờ đây cô thông minh thế:

– Thìn Tuất Sửu Mùi, Thìn Tuất Sửu Mùi. Em đang đang nghĩ là sinh con tuổi gì hợp với mình. Aaaaaaa. Thìn Tuất Sửu Mùi.

Quang IT sợ co vòi, gì chứ chuyện có con là hắn không có dám nghĩ đến bây giờ đâu:

– Sao em định có con luôn à? chưa được đâu.

– Không, iiiiiiiii …………… chưa có con được, đang uống thuốc hàng ngày mà. Tính thì tính vậy thôi. Aaaaaa. Thìn ………. Tuất Sửu Mùi.

Ánh Tuyết kệ, nói được chữ “Thìn” đã làm cho cuộc ngoại tình tư tưởng của cô sống động lắm rồi, và thực sự là nó có tác dụng làm cô lên đỉnh:

– AAAAA Thìn Tuất Sửu Mùi, em sướng anh Thìn …… Tuất Sửu Mùi ơi. AAAAAA.

Ở dưới, Quang IT không chịu được thêm nữa, hắn xuất tinh ngược lên phía trên, vào lồn Ánh Tuyết.
Ở trên, Ánh Tuyết co giật mông đít sảy những nhát cuối cùng tận cùng gốc dương vật của Quang. Cô cũng đạt cực khoái. Cực khoái này hơn hẳn những cực khoái đã qua, cô đã địt trong tư tưởng với anh chàng vệ sĩ của chủ tịch nơi cô làm việc. Đổ vật xuống người Quang IT rồi lăn mình sang bên cạnh, Ánh Tuyết thở phì phì để lấy lại hơi, lồn cô ọc ra một ít tinh dịch mầu trắng của Quang. Vậy là cô thỏa mãn.



Lúc Ánh Tuyết vừa cực khoái ở đầu bên kia thành phố thì ở đầu bên này, tại ngôi biệt thự của Thụy Kha cũng có người vừa mới xuất tinh, là Thìn. Ngôi biệt thự này chỉ có 2 người 1 nam 1 nữ, ngoài Thìn ra thì có cô nàng chủ tịch xinh đẹp tuyệt trần Lều Thụy Kha. Thìn vừa mới xuất tinh, không lẽ Thìn xuất tinh vào lồn Thụy Kha, không lẽ vậy, nhanh như vậy sao ………….
Không. Thìn xuất tinh vào không khí.

Kể từ ngày làm tình với Trâm Anh ở khách sạn bên Long Biên, đã hơn 2 tháng rồi, đây là lần đầu tiên cậu thủ dâm, nó là đòi hỏi chính đáng của cơ thể một người đàn ông chứ chẳng phải là chuyện xấu xa gì. Thìn tay cầm cặc xục lên xục xuống, trong đầu Thìn đang nghĩ tới Trâm Anh, cô người yêu cũ rất đẹp, rất biết cách làm tình mà mình đã có một thời gian khá dài nắm giữ. Thìn tưởng tượng ra đôi vú vệ nữ của Trâm Anh, ra mông vĩ đại của Trâm Anh, ra lỗ đít hồng hồng nhăn nhăn của Trâm Anh, ra cái âm hộ đỏ au của Trâm Anh, ra chùm lông lồn mọc tự nhiên của Trâm Anh, đó là những tư liệu để cậu thủ dâm, những tư liệu sống động đó được ăn kèm với những lần hai người làm tình đê mê cùng nhau.

Nhưng sục đến mười lăm hai mươi phút đồng hồ mà cậu vẫn không xuất tinh, vẫn biết mình dai sức lắm nhưng không ngờ đến mức này vì 2 tháng rồi có xuất tinh lần nào đâu. Rồi khi Thìn nghĩ đến buổi chiều nay tại phòng tập GYM, nghĩ về thân hình bà chủ của mình, nghĩ về mười lăm giây buồi cậu cọ vào đít Thụy Kha. Chỉ độ 1 phút nghĩ về nó thôi là Thìn đạt cực khoái, cậu phọt tinh trùng ở lỗ sáo ra ngoài không khí, bắn xa đến hơn 1 mét. Rất nhiều, rất nhiều tinh trùng đang cựa quậy giẫy chết vì đang bơi trên nền nhà. Thìn “aaaaaa” lên một tiếng nhỏ bé như để giải thoát nỗi bức bách của một người đàn ông thiếu thốn.
Bắn tinh xong, Thìn trở về với thực tại, cậu lắc đầu mình rồi tự tay tát vào hai bên má: “Không được, không được nghĩ về chủ tịch. Không được. Như vậy là vi phạm hợp đồng. Chủ tịch càng đẹp càng gây đau khổ cho mình, nếu hồ li tinh mà càng đẹp càng có nhiều đuôi thì chủ tịch chắc là không dưới 9 đuôi đâu, Thìn ơi, không được. Không được vậy nữa”.

Nghĩ xong thì Thìn với tay tắt điện, mặc kệ bãi tinh trùng vẫn còn nguyên trên sàn nhà, mặc kệ cho đàn kiến đêm nay có một bữa no nê tinh trùng. Để mai tính.

Khi vừa tắt điện xong, màn đêm yên tĩnh trở lại, mọi tiếng động nhỏ nhất đều rõ nét trong đêm khuya thanh vắng, Thìn nghe loáng thoáng không rõ tiếng “aaaaa” phát ra từ tầng hai của ngôi biệt thự này, xong rồi thôi. Màn đêm yên tĩnh trở lại.



Thụy Kha lên giường đi ngủ với cái bụng lại no kễnh, hôm nay Thìn làm món cực kỳ đơn giản là canh cua, cà pháo muối sẵn, thịt ba chỉ kho tầu, đậu phụ rán giòn chấm mắm. Ấy vậy mà Thụy Kha cũng ngon lành cành đào nhồi đến 2 bát cơm trắng to vật. Hôm nay cô làm thêm được một việc mà không bị mất tí máu nào, cô nhặt rau mùng tơi và rau đay.
Trước khi đi ngủ, Thụy Kha nghịch điện thoại, cô lại mở mục cuộc gọi ưa thích ra, trên hàng đầu tiên là số điện thoại của vệ sĩ với tên gọi “Chồng yêu”, Thụy Kha tủm tỉm cười một mình: “có chồng hồi nào vậy ta?”. Rồi cô lại chợt có một tò mò: “Không biết hắn đặt tên mình trong điện thoại là gì nhỉ? Hôm nào phải lừa xem thử mới được”.

Chán nghịch điện thoại vì đến cữ ngủ, Thụy Kha chọc tay vào háng xoa xoa cái bướm theo thói quen hàng ngày. Nhưng giờ này thấy có chút thèm thuồng, nứng nứng sinh lý chợt đến. Vậy là Thụy Kha miết miết tay vào bướm để làm cái chuyện cũng là bình thường thôi, không phải xấu xa gì, cô thủ dâm. Cũng phải hơn tháng rồi cô mới lại thủ dâm. Được đàn ông địt thì lâu rồi, từ lúc cô về Việt Nam đến nay cũng đã hơn 5 năm rồi cô chưa cho ai địt. Đợt vừa rồi bấn quá định tìm câu lạc bộ giống ở bên kia nhưng thất vọng tràn trề khi vừa mới sinh hoạt được chưa đầy 1 tiếng.
Hôm nay, tự nhiên thấy nưng nứng trong người, âm ỉ từ hồi chiều cơ, từ cái lúc nhìn thấy cục u ở háng tên vệ sĩ đẹp trai chết tiệt, bừng lên một tý lúc đít cô vô tình chạm vào háng hắn, rồi lại âm ỉ khi cô ngồi nghỉ nhìn hắn tập. Cái tên vệ sĩ chết tiệt, người gì mà nhìn đàn ông, nam tính thấy mồ.

Những hình ảnh kia cứ lởn vởn trong đầu, cái đụng chạm kia giờ vẫn còn thấy nóng ở mông đít chỗ đoạn lỗ đít đây này. Thụy Kha miết mạnh tay vào háng mình rồi vẩy vẩy lên âm hạch, cứ thế không đừng được, không dừng được trước sự cám dỗ và đòi hỏi của chính cơ thể mình. Cô lại tưởng tượng, lại vuốt ve, lại xoa xoa bên ngoài lồn. Rồi cô chọc một ngón tay, hai ngón tay vào lỗ lồn mình, thụt ra thụt vào.

– “Ui, sướng phết ………………….”

Thụy Kha chọc tay mạnh hơn vào lồn mình, mạnh hơn nữa, nhanh hơn nữa:
– “Tên vệ sĩ chết tiệt kia, chết tiệt, chết tiệt, aaaaaaaaaaaaaaa ……….”, Thụy Kha tự chửi Thìn trong suy nghĩ.

Và rồi cơn sướng cũng đến khi Thụy Kha nghĩ thật lâu vào cái mút tay chiều hôm qua, vào cái khoảnh khắc mà đít cô dính như có nam châm hút vào háng của Thìn, cô để mình thả trôi tư tưởng, cô không kiểm soát để tư tưởng nổi trôi tự nói lên cảm nhận của mình: “ôi, không biết buồi cậu ấy có to không mà lúc chạm vào sao đít mình nhíu thế, ôi sao lúc ấy ngắn tẹo mà mình thấy ấm thế, nhìn bên ngoài chắc to lắm nhỉ, không biết nhìn trần trụi có to không? ôi, không biết địt có dai không?, ôi không biết có bắn tinh nhiều không? Ôi, sao mình sướng thế này, tự nhiên thèm có ai địt thế không biết, tự nhiên thèm được hiếp thế. Chắc là tên kia không dám phi lên đây hiếp mình đâu nhỉ? Ôi, Thìn … ơi”.
Và rồi Thụy Kha rên thành tiếng: “aaaaaa”, đó là những tiếng mà Thìn ở bên dưới loáng thoáng nghe được.

Thụy Kha đạt cực khoái, cực khoái từ thủ dâm cũng không tệ chút nào. Và Thụy Kha vẫn để nguyên bàn tay mình ở lồn, cô từ từ chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ hết sức tiêu cực: “mình vừa vi phạm hợp đồng rồi”.

Lúc này đây, Ánh Tuyết, Thìn và Thụy Kha đã ngủ hẳn rồi. Ngủ thật rồi. Còn Mai Ngọc thì sao nhỉ? Chịu!
 

MeAmDaoSi

Tao là gay
Tao nghĩ ae nên làm cái topic những lần địt hoặc vụng trộm bất ngờ kích thích nhất trong cuộc sống đi. Tao ngày xưa qua nhà nyc ăn đám giỗ ún say vl vào đi đái vào phòng ny thấy trùm mền tưởng ngyêu tao lại thò tay vào xoa mông bóp lồn xong đái ra ngoài thấy ny ta ở ngoài. Vkl wtf ?? Con ny ta nói chắc chị họ nó ngủ trong đấy. Xong tao nứng vkl kéo ngyêu vào trong phòng vệ sinh cho BJ lun con chị nó nằm ở ngoài giả vờ ho , tao kệ mẹ lun nhấn đầu con ng yêu buscu được mấy phút phần lén lút mà có ng biết nữa tao sướng bắn đầy mồm con ny lun. Mà công nhận con này dâm vl giờ chia tay nó có chồng mà củng tiếc vl
 

Dung ka

Tao là gay
Chủ thớt
Hợp đồng bảo vệ - Cu Zũng

Chương 13: Trâm Anh lấy chồng

Thời gian như con tạo xoay vần, nhoắng cái đã được 1 tháng kể từ lúc Thìn ký vào cái hợp đồng làm vệ sĩ riêng cho Thụy Kha. Từ ngày có Thìn ở bên, cuộc sống của Thụy Kha có nhiều thay đổi rõ rệt. Trước đó ngày nào hết giờ làm là Thụy Kha cũng thường lang thang đâu đó rồi ăn tối luôn ở đường mới về nhà. Nhưng nay khác à nha, khoảng 4 giờ về là từ công ty đến phòng tập GYM sau đó qua chợ mua thức ăn về phụ Thìn nấu bữa tối. Nói về nấu ăn, cả tháng nay miệt mài luyện tập Thụy Kha giờ đã có thể thái hành, nhặt rau, luộc trứng, cắm nồi cơm điện đo nước bằng đốt ngón tay, luộc rau rồi. Ra dáng phụ nữ Việt phết.

Công việc ở công ty đang phát triển rất ổn định, Mai Ngọc đã bắt nhịp được với vị trí Tổng giám đốc, tuy vẫn còn nhiều bỡ ngỡ làm nhát cái là phải chạy lên chủ tịch hỏi xin ý kiến này ý kiến nọ, nhưng về cơ bản như vậy đã là quá tốt rồi. Thụy Kha đã phần nào yên tâm về công việc điều hành công ty, công ty có tốt, có phát triển mạnh thì cô mới thực hiện được lời hứa với bố mẹ lúc xin phép trở về Việt Nam, đó là xây dựng quê hương.

Em thư ký Ánh Tuyết và anh chàng người yêu Quang IT vẫn vậy, vẫn ở trong cái nhà thuê trọ của mình. Giờ lương Ánh Tuyết đã ổn định ở mức khá, cô đang tính trong đầu việc mua trả góp một căn hộ chung cư, tất nhiên đó chỉ là dự tính thôi, còn phải tích góp thêm một thời gian khá khá nữa mới đủ tiền mua ban đầu. Quang IT biết chuyện này nên có phần buồn buồn, dù sao cũng ở cùng cô nàng lâu lâu rồi, quen hơi rồi. Giờ mà Ánh Tuyết có chung cư thì Quang IT hiểu là cái “hợp đồng hợp tác” góp gạo thổi cơm chung sẽ chấm dứt. Muốn ở cùng nhau phải ký một hợp đồng mới, có thể chính là hợp đồng hôn nhân. Nhưng giờ Quang IT chưa muốn tính đến chuyện đó vội, tuổi thì còn trẻ và sự nghiệp thì chưa đâu vào mới đâu.

Mới vừa hôm qua, Thìn được nhận tháng lương đầu tiên kể từ lúc tốt nghiệp học viện vệ sĩ, cậu ngay lập tức gửi 1/3 lương về cho bố mẹ ở quê, gọi là giúp bố mẹ được đồng nào hay đồng ý, mình là con trai trong nhà, chưa phải nuôi ai, các anh chị ở quê còn nhiều khó khăn khi cuộc sống ở miền Trung quanh năm mưa bão, vất vả lắm chừng. Hôm qua cậu cũng có ý muốn trả tiền chợ, gọi là khao lương nhưng chủ tịch không cho. Quyết định của chủ tịch làm cậu buồn mất 1 giây, vậy là khoản 10 triệu lương còn nguyên, cứ vứt đấy để tính chuyện nhớn sau này.

Sơ qua tình hình tháng vừa rồi như vậy.



Hôm qua vừa mới lĩnh lương, hôm nay là thứ 7 máu chảy về tim nhưng Thìn thì làm gì có tình yêu tình báo gì mà chơi với bời, với lại cậu cũng sợ yêu sợ đương lắm rồi. Em Ánh Tuyết thì thích cậu ra mặt, ở trên công ty thì một điều anh Thìn, hai ba điều cũng anh Thìn. Ngồi cái bàn đối diện mà thỉnh thoảng dạng chân ra đãi mắt cậu mới chết con nhà người ta chứ. Nếu phải nhưng thằng dâm dê hèn mọn thì có lẽ nó đã có thể ghi được nhật ký từng ngày từng ngày Ánh Tuyết mặc quần lót mầu gì loại gì cơ. Nhưng Thìn không phải loại đàn ông hèn mọn như vậy. Cậu cũng không có thói quen ghi nhật ký. Chỉ nhớ trong đầu thôi. Xem nào:

Thứ 2 đầu tuần vừa rồi, Ánh Tuyết mặc một cái quần lót mầu trắng, chỗ đũng có in hình một chú mèo Hello Kitty.

Sang ngày hôm sau tức là hôm thứ 3, em ấy mặc một chiếc quần lót ren mầu đen, viền có tua dua.

Còn cái hôm thứ 4 thì mặc gì nhỉ, à nhớ rồi. Hôm đấy ấn tượng nhất vì mặc cái quần lót lọt khe mầu xanh da trời giống mấy diễn viên bên đất nước mặt trời mọc, thấy phần che bướm bé xíu à, ở xa không nhìn rõ nên không biết có sợi lông nào chườm ra ngoài đón gió không.

Thế rồi hôm thứ 5 thì sao? Em ấy mặc một chiếc mini juyp đậm chất thư ký, lúc ngồi thì chắc là mỏi quá hay là cố tình cũng không biết mà đung đưa cái chân mở ra mở vào như là đang tự quạt mát cho bướm, chẳng muốn nhìn đâu nhưng nhìn kỹ thì thấy là quần lót màu tím thủy chung, phần phía trên mu còn đính ba hạt cườm làm điểm nhấn.

Nhưng hôm qua là thứ 6 thì đến là kinh, người thì đẹp mà mặc cái quần lót to đùng to đoàng như kiểu quần sịp của đàn ông. Mãi đến chiều Thìn mới phát hiện ra là em ấy đến tháng, ngày đầu tiên chắc là ra nhiều quá nên dùng loại siêu thấm dầy cộp, thế nên cái quần lót phải to mới đựng vừa cái băng vệ sinh là phải rồi.
Kể nhiều về em Ánh Tuyết quá, nghĩ thì nghĩ vậy thôi, mặc dù biết là em đó đang thả thính mình nhưng Thìn kiên quyết không đớp mồi. Với em Ánh Tuyết thì nói về sự đồng cảm và ngang ngang với mình về địa vị xã hội đấy, nhìn cũng mũm mĩm dễ thương mông ra mông, mu ra mu đấy, nhưng Thìn sợ yêu lắm rồi. Đành biết vậy để vậy mà thôi. Cậu cũng không phải là người bất lịch sự và cũng dại đến nỗi ghé tai Ánh Tuyết mà bảo rằng: “đừng banh háng ra nữa em ơi”.

Đêm nay Thìn chẳng có việc gì, rảnh rỗi hết nghĩ đến Ánh Tuyết lại quay sang Mai Ngọc. Thìn cũng lờ mờ đoán được hình như Mai Ngọc có tình cảm gì đó đặc biệt với mình thì phải. Không giống như Ánh Tuyết, Mai Ngọc kín đáo hơn nhiều, chín chắn và bí ẩn hơn nhiều. Nhất là giờ còn là Tổng Giám đốc chứ đâu phải là cô thư ký như ngày Thìn mới vào làm việc nữa. Nhưng qua ánh mắt, qua lời nói với cậu và qua cả những cư xử nhỏ nhặt hàng ngày, Thìn biết Mai Ngọc không đơn giản chỉ coi mình là vệ sĩ riêng của chủ tịch, mà còn có một cái gì đó khác lắm. Chỉ có điều Mai Ngọc không dám bộc bạch mà thôi, có lẽ công việc đã cuốn trôi mọi thứ khác trong cuộc sống của cô. Trộm nghĩ nếu mình và Mai Ngọc mà thành đôi thì chẳng chóng thì chày cũng là như mình và Trâm Anh hồi xưa, cô ta giờ đã ở vị trí khác rồi, giao tiếp đã mở rộng ra bên ngoài với biết bao doanh nhân thành đạt tiếng tăm lắm tiền nhiều của. Cớ gì? Lợi ích gì? mà phải rúc đầu vào háng một thằng nhà quê làm nghề vệ sĩ đánh đấm như mình. Thôi yên phận cho lành, muốn không bị đau thì đừng bao giờ đánh nhau.
Vừa so sánh giữa Mai Ngọc và Trâm Anh thì y như rằng nàng ta hiển linh, Thìn nhận được tin nhắn của Trâm Anh, cậu vẫn còn lưu số điện thoại, mọi thứ không thể nói dứt là xóa hết ngay được. Kể từ lúc Thìn đứng dưới nhà Trâm Anh tới nay đã hai tháng hơn rồi, cậu không nhận được bất kỳ tin tức nào của Trâm Anh, không biết cô ấy giờ sống thế nào?

Thìn thắc mắc không biết đã muộn thế này rồi, sao Trâm Anh còn nhắn tin, không biết có chuyện gì. Thìn đọc mà lòng trĩu nặng, vậy là thực sự đã hết rồi. Tin nhắn của Trâm Anh dài lắm:

“Anh, ngày mai em lấy chồng, hôn lễ được tổ chức tại Khách sạn Hoàng Gia lúc 9h sáng. Nếu có thể, anh hãy đến chung vui cùng em. Em muốn nhìn thấy anh trong giờ phút mình lên xe hoa về nhà chồng. Em không biết nói với anh điều gì nữa. Em xin lỗi vì tất cả”.
Thìn đọc lại đến 3 lần tin nhắn vừa nhận được. Cậu biết, chuyện này sớm muộn gì mà chẳng xảy ra, chỉ có điều nó xảy ra sớm quá, nhanh quá vượt dự liệu của mình. Vết thương chưa kịp kín miệng, nỗi đau vẫn chưa nguôi một tẹo nào. Mới đây thôi hai đứa còn quấn quýt vui đùa hòa nhập vào nhau. Vậy mà ….. Đời đúng là không như mơ.

Nghĩ quẩn quanh một lúc rồi Thìn cũng bấm điện thoại nhắn lại cho Trâm Anh, biết nói gì đây nhỉ, không than nghèo kể khổ để Trâm Anh thanh thản mà tìm hạnh phúc mới, Thìn nhắn tin ngắn gọn: “Chúc em hạnh phúc!!!”.

Ở bên kia, Trâm Anh trùm chăn kín đầu, cô đọc tin nhắn và khóc một mình. Cái bến đò cô quyết định cập bờ được dát vàng dát bạc thật đấy, nhưng trên phim người ta nói đầy, mọi thứ chỉ là 50/50 mà thôi.



Sáng sớm ngày hôm sau, tại bữa sáng mà Thìn chuẩn bị cho cả hai người, sáng chủ nhật thảnh thơi mới vậy chứ bình thường thì hai người ăn sáng ở bên ngoài trên đường đến công ty, phở Hà Nội thường là món mà Thụy Kha chọn.

Cả bữa ăn Thìn không giống mọi khi, chỉ im lặng ăn hết phần của mình. Thụy Kha thấy cũng là lạ, mọi ngày lẻo mồm phết giờ câm như ngậm hột thị. Thìn ăn xong trước, cậu lấy khăn lau miệng xong thì nói với Thụy Kha:

– Chủ tịch! Hôm nay chủ tịch có lịch đi đâu không?

Thụy Kha đang cắn dở lát bánh mì kẹp thịt nguội, nghe cậu vệ sĩ hỏi vậy thì cố nuốt xong rồi nói:

– Giờ thì chưa có lịch gì, có chuyện gì à? Nay thấy cậu khang khác đấy.

– Không có chuyện gì lớn cả. Tôi muốn xin phép chủ tịch đi ra ngoài đến chiều, tôi có việc riêng cần giải quyết.

Con người chứ có phải máy móc đâu, Thìn cũng có mối quan hệ bên ngoài, thấy chàng vệ sĩ buồn buồn nên Thụy Kha cũng không tiện hỏi cho ra ngọn ra ngành, nhưng rõ ràng cô có chút tò mò, tự phỏng đoán Thìn gặp chuyện gì đó:

– Cậu đi đi, có cần hỗ trợ gì không?

– Không thưa chủ tịch, chiều tôi về nấu cơm.

– Chiều nay không cần nấu cơm, ra ngoài ăn 1 bữa đi. Cả tháng nay ăn ở nhà rồi.

– Vâng, cảm ơn chủ tịch. Chủ tịch đừng đi đâu ra khỏi nhà, đồ ăn trưa tôi làm sẵn để trong tủ lạnh rồi, chủ tịch chỉ cần cho vào lo vi sóng, nhớ vặn 2 phút thôi là được. Nếu cần đi đâu, chủ tịch điện thoại cho tôi, 15 phút sau tôi sẽ có mặt.

– Uh, cứ yên tâm đi đi.

Ăn xong, Thìn đi bộ ra khỏi ngôi biệt thự để lại Thụy Kha một mình. Tự nhiên Thụy Kha thấy thiếu thiếu một cái gì đó mà chính bản thân cô cũng không định nghĩa được. Người ta nói “Thia lia quen chậu, vợ chồng quen hơi” có lẽ không đúng với cảm giác của Thụy Kha lúc này, nhưng nghĩ giản đơn thì cũng gần như là vậy. Cả tháng nay 24/24 trong cô đều là cảm giác yên tâm khi luôn ở bên cạnh mình là anh chàng vệ sĩ tận tụy và chu đáo trong công việc.

Vậy là Thụy Kha tự chơi một mình đến chiều tối.



Ngồi ở một quán café đối diện khách sạn Hoàng Gia, Thìn chọn cho mình một chiếc bàn nhỏ trên tầng hai, sát cửa sổ. Ở vị trí này cậu có thể nhìn thấy toàn bộ sảnh bên ngoài của khách sạn. Cũng sắp đến giờ tổ chức hôn lễ, tiệc tùng ăn uống linh đình rồi.

Đám cưới này chắc là được tổ chức rất hoành tráng đây, bằng chứng là từng đoàn, từng đoàn xe nối đuôi nhau tiến vào sảnh khách sạn, những người tham dự cũng ăn mặc lộng lẫy cầu kỳ. Chả gì thiếu gia tập đoàn đa ngành Kim Ngân lập gia đình cũng là một sự kiện lớn trong giới kinh doanh. Ai được mời cũng cố gắng thể hiện sự nổi bật của mình.

Lúc đầu Thìn đến đây cũng có ý định vào bên trong theo đúng như lời mời của Trâm Anh, nhưng khi nhìn những vị khách khác, nhìn vào phương tiện họ đến thì anh không còn muốn vào nữa. Mình quá khác so với cái thế giới của những người tham gia bữa tiệc này, Thìn đi xe ôm đến công ty rồi lấy chiếc Wave của mình đến đây, trên người vẫn trang phục mà cậu ưa thích, chân mang giầy thể thao, quần bò, áo sơ mi đuôi tôm để ngoài quần. Tất cả chỉ có vậy.

Nhấp một ngụm café trên môi, giọt café đen đá không đường như không còn vị đắng nữa bởi đây đã là cốc thứ 3 mà Thìn uống từ lúc ngồi ở đây đến giờ.

Và rồi cuối cùng Thìn cũng nhìn thấy Trâm Anh trong bộ trang phục áo cưới hở vai trắng muốt bước ra cùng với vị hôn phu của mình, một chiếc xe Mercedes mui trần đậu sẵn ở sảnh đón cô dâu chú rể, họ trong thật đẹp đôi bước đi trong tiếng vỗ tay hân hoan của rất nhiều người.

Ở xa Thìn không nhìn rõ ánh mắt Trâm Anh như thế nào, chỉ nhìn thấy hành động đảo mắt một lượt như tìm kiếm một cái gì đó lúc Trâm Anh chuẩn bị bước vào xe hoa mà thôi. Rất có thể Trâm Anh đang cố vớt lại hình bóng của anh chàng vệ sĩ, người cô đã trao trọn tuổi thanh xuân hồn nhiên, thánh thiện. Nhưng cô không nhìn thấy anh.

Chiếc xe hoa đi rồi, nó đã mang Trâm Anh sang một trang mới của cuộc đời, không biết trang mới đó có làm cho Trâm Anh sung sướng hạnh phúc như những lựa chọn lý tính, công thức mà cô tính toán hay không?


Cả buổi chiều hôm đó, Thìn lại một mình lang thang khắp nơi trong thành phố Hà Nội, đến những nơi mà cậu và Trâm Anh đã từng đến. Cậu muốn một lần cuối mình chiêm nghiệm quá khứ và cũng là để khép lại quá khứ.
 

Dung ka

Tao là gay
Chủ thớt
Hợp đồng bảo vệ - Cu Zũng

Chương 14: Tâm sự I

Thụy Kha đang nằm trên ghế sopha, cô không biết đọc cái gì trên Ipad mà vừa đọc vừa rung rung cái đùi rồi cười khúc khích. Ở nhà một mình nên cô mặc một chiếc váy ngủ ở nhà, cái động tác rung rung đùi làm tà váy bị vén dần lên phía trên, mấp mé lộ ra chiếc quần lót mầu đỏ nhìn đến là hấp dẫn.

Thìn tự mở cửa bước vào nhà, chẳng muốn nhìn thấy cái cảnh này đâu nhưng nó cứ bị đập vào mắt ấy. Nếu là lẽ thường Thìn đương nhin cứ im lặng vậy mà thưởng thức, nhưng đó là Thìn của ngày xưa, nay khác rồi. Cậu hắng giọng:

– E hèm!

Thụy Kha bỏ Ipad xuống và nhìn ra phía cửa, thấy Thìn, lại nhìn về phía đùi mình, cô phát ngượng vì chính mình còn nhìn thấy cái quần lót đỏ. Cái “e hèm” của Thìn làm cô hiểu là Thìn đã nhìn thấy. Nhưng Thụy Kha gãi đầu gãi tai như chưa hề phạm tội:
– Về rồi hả, xong việc chưa?

Thìn ngồi xuống ghế sopha đối điện với Thụy Kha:

– Tôi xong việc rồi, trưa nay chủ tịch ăn gì?

Thụy Kha có chút cảm động vì sự lo lắng ngoài chức năng nhiệm vụ của Thìn, Thìn chỉ có duy nhất một nhiệm vụ là bảo đảm an toàn thân thể cho Thụy Kha mà thôi, những chuyện khác như cơm nước, hay là chuyện làm huấn luyện viên sức khỏe là những việc ngoài hợp đồng, hay nói đúng hơn là chuyện làm không công.

Với Thìn thì không suy nghĩ sâu xa như vậy, với cậu đơn giản chỉ là con người với con người, có gắn kết với nhau bằng bất kỳ lý do gì đi chăng nữa thì đối với việc hai người ở gần nhau nên quan tâm nhau một chút, chỉ có lợi chứ không có hại chi cả.

Thụy Kha giờ đã ngồi ngay ngắn lại, cô khép lại đôi chân thật chặt đề phòng lộ chíp lần nữa:
– Thì cậu chả dặn ăn cơm trong tủ lạnh còn gì. Thịt kho thì cho vào lò vi sóng vặn 2 phút. Mỗi tội cơm lạnh ngắt à.

Thìn không nhớ là mình đã dặn chủ tịch cắm lại cơm cho nóng hay chưa:

– Thế chủ tịch không cắm lại cơm à, lấy nguyên cơm trong tủ lạnh ra cứ thế ăn?

– “Cậu chỉ bảo là cho thức ăn vào lò vi sóng thôi, cơm có dặn đâu”, Thụy Kha ngây thơ như một em bé tiểu học, bố mẹ dặn gì cứ thế làm.

Thìn đập đập tay mình vào chán, cậu không biết chủ tịch là dạng người gì nữa đây. Ở trên công ty thì là một doanh nhân khét tiếng lạnh lùng sắc sảo thông minh. Nhưng lúc ở nhà thì chủ tịch như một đứa con nít không hơn chỉ có kém.

– Trời ạ, chủ tịch ơi là chủ tịch.

Thụy Kha cười hề hề như chẳng có chuyện gì xảy ra, trưa nay cơm lạnh nên cô ăn chỉ có độc một bát, không dám ăn đến bát thứ hai, thành thử giờ hơi đói đói:
– Này, giờ đi ra ngoài ăn luôn đi. Đói rồi.

Nói xong Thụy Kha xoa xoa cái bụng mình giống kiểu gái chửa đang mách chồng. Thìn thấy thế thì cũng đỡ buồn hơn một chút vì cái chuyện mình vừa mới gặp, thấy chủ tịch ở nhà ứng xử với mình không kiểu cách, lằn ranh chủ tịch – vệ sĩ không rõ ràng làm cậu có chút ấm áp, không có tự ti vì thân phận bèo bọt của mình. Cậu biết khoảng cách giữa cậu và giới thượng lưu ở cái xã hội này là khoảng cách không thể xóa nhòa. Nhưng với chủ tịch cậu không có cảm giác vậy.

– Chủ tịch thích ăn gì?

Nói đến ăn, Thụy Kha thấy bụng mình “ọc” lên một phát thật, tiếng động này đến cả tai Thìn:

– Lẩu đi.

Thìn làm ngơ với tiếng “ọc” xuất phát từ trong dạ dày, men theo lòng non, xuyên qua lòng già, thoát khỏi hậu môn bay ra ngoài của chủ tịch. Cậu vừa đứng dậy vừa nói:
– Vậy chủ tịch thay đồ đi. Hôm nay xin phép chủ tịch cho tôi trả tiền được không ạ?

Thụy Kha thấy vậy thì ngẫm nghĩ rồi nói:

– Sao lại là cậu mà không phải tôi. Tôi bao nuôi ăn ở cho cậu mà.

Thìn đã đi gần tới phòng mình rồi, nghe Thụy Kha nói vậy thì cậu quay lại nói:

– Hôm nay khác mọi hôm.

Nói xong thì Thìn bước vào phòng và thay bộ quần áo khác nhưng vẫn là kiểu đấy thôi. Thụy Kha cũng đứng dậy đi thay đồ, trong đầu cô vẫn bỏ lửng câu trả lời của Thìn, cô chưa hiểu hôm nay khác mọi hôm ở cái gì nữa, chỉ là ngày chủ nhật thôi mà.



Trong hầm để xe, Thìn định lên chiếc Audi Q5 quen thuộc thì Thụy Kha nói:

– Đi xe khác đi, oto đi mãi chán phèo.

Thìn thắc mắc:

– Vậy đi bằng gì đây?

Thụy Kha chỉ vào góc gara tầng hầm, ở đó có một đống được trùm bạt kín mít từ đầu xuống chân. Thìn ngay từ ngày đầu đã để ý biết đó là một chiếc xe máy thể thao rồi nhưng không tiện hỏi chủ tịch. Nay thấy chủ tịch nói vậy cậu có chút phấn khích, đi xe thể thao vốn là một trong những sở thích của cậu, chỉ có điều không có điều kiện mà đam mê thôi:
– Chiếc Harley Davision Softail Rocker C chắc lâu rồi chủ tịch không đi.

Thụy Kha thấy Thìn đọc luôn tên xe thì cũng hơi bất ngờ, cũng biết rằng tên này biết đi xe phân khối lớn, nhưng để đọc được tên chiếc xe của cô khi chỉ nhìn vào hình dáng bên ngoài qua một lớp bạt thì không phải ai cũng đọc được, chỉ có người đam mê ham tìm hiểu mới biết.

Thìn cũng không giấu làm gì:

– Động cơ 1.6, hầm hố nhưng thích hợp với phụ nữ vì khoảng yên thấp, đặc điểm phân biệt với loại khác chính là yên xe sau dành cho người ngồi phụ.

Thụy Kha mỉm cười hài lòng. Cô hôm nay là muốn tên vệ sĩ đi chiếc xe này, bởi sau đây còn có một việc mà cả hai người phải dùng đến chiếc xe này, không thể đi oto được. Lịch đã được lên với nhóm bạn của cô, kế hoạch cũng đã được lên chi tiết, phượt Hà Giang.

Hôm nay chính là ngày thử lái mới.

Thụy Kha mặc một chiếc quần bò côn dài đến tận chiếc giầy thể thao Adidas, trên người cô mặc một chiếc áo phông cộc tay có cổ khá kín đáo. Tất nhiên ẩn bên trong không ai nhìn thấy mầu là bộ đồ lót Victoria Secret. Tóc buộc kiểu đuôi gà, trông cô rất cá tính, rất khỏe khoắn trong trang phục này. Thìn cũng hơi hơi ngạc nhiên khi thấy chủ tịch trong trang phục này. Kiểu ăn mặc có nét hao hao giống với mình làm cho khoảng cách chủ tớ như không còn nữa. Thìn không biết để chọn kiểu trang phục này, Thụy Kha cũng là nghĩ đến Thìn, cô muốn bữa đi ăn tối nay không phải với tư cách bình thường giống mọi ngày, mà với tư cách của hai người bạn.

“Pằm Pằm Pằm!!!!!!!!!!!”, Thìn vê ga thị uy và tỏ rõ sự thành thạo khi sử dụng chiếc xe này, chưa thực sự cầm lái bao giờ nhưng đúng là nếu đã từng học và lái xe phân khối lớn thì mọi thứ bỡ ngỡ qua đi rất nhanh.

Thụy Kha ngồi lên xe ngay trong tầng hầm, cái yên của loại xe này làm dáng người cô hơi trườn về phía trước, nếu mà không cẩn thận rất có thể vú cô sẽ đập vào lưng Thìn.

Chiếc xe dũng mãnh lao lên dốc của tầng hầm và phóng vọt ra ngoài, một làn khói trắng và tiếng động cơ đặc trưng bỏ lại phía sau.

Thìn chọn một quán lẩu ếch ven hồ Trúc Bạch.

Nói về lẩu ếch, tỉnh khác không biết thế nào chứ ở Hà Nội chỉ có ở ven hồ Trúc Bạch là ngon nhất. Một nồi nước dùng hơi cay cay với những loại gia vị đặc trưng, măng tươi xào dở cho ngấm muối ngấm mỡ được được trộn vào với nồi nước dùng. Một đĩa to ếch đã được sơ chế và nấu trước cho vừa chín tới đặt bên cạnh, nổi bật nhất vẫn là phần đùi ếch vồng lên mà người ta vẫn gọi là vận động viên thể hình. Loáng thoáng là mấy miếng dạ dầy ếch, hay còn gọi là tù và. Nhìn thôi mà Thìn và Kha đã ứa nước miếng ra rồi.

Để mở đầu cho câu chuyện, Thìn nói mà giọng không được tự tin lắm, bởi cậu biết có ở hoàn cảnh như thế nào đi chăng nữa thì vẫn là mình đang trong thời gian làm việc:

– Chủ tịch, có thể uống một chút rượu được không?

Thụy Kha thì không câu nệ đến vậy, mặc bộ quần áo này trên người, trong khung cảnh này thì cũng không cần phải làm bộ làm tịch làm gì, chuyện công ty không phải nói ở đây:

– Uống một chút thôi nhé, tôi không uống được nhiều đâu.

Nói xong, Thụy Kha quay sang một nhân viên lễ tân từ nãy đến giờ vẫn đứng bên cạnh bàn chờ khách làng chơi gọi:

– Em ơi, cho chị chai Voldka to, ướp lạnh cho chị.

Nhân viên lễ tân lễ phép:

– “Vâng ạ”, quay đi.

Thìn hơi há mồm ra một tí không phải vì ngáp ngủ mà vì chủ tịch vừa bảo uống một chút thôi mà gọi nguyên chai to.

…….

……

– “Nào cụng li”, rượu rót đầy là Thụy Kha chủ động giơ ly lên.

Thìn cũng đáp lại không ngại ngùng:

– “Chúc sức khỏe chủ tịch”.

Cả hai cùng “hà” như phả bớt vị cay nồng của rượu, người Hà Nội vẫn thích uống voldka hơn cả bởi nó gần gũi với các loại rượu đế, chỉ đi tiếp khách những chỗ sang trọng người ta mới chọn cho mình loại rượu tây, vang cho phải phép lúc giao tiếp mà thôi.

Những cái đùi được 2 người xực đầu tiên, ăn kèm với nó là các loại rau sống, một vài miếng măng, miếng đậu, miếng bánh phồng tôm, váng đậu.

Đong đưa thế nào mà chưa hết nửa nồi lẩu thì nửa chai rượu đã không còn.

Ăn bên hồ có cái thú vị riêng của nó, hơi nhăn mặt nuốt một ngụm rượu, hãm vị cay bằng một miếng đùi ếch thơm lừng, dai dai, ngọt ngọt, ngầy ngậy và đưa tầm mắt nhìn về phía hồ, gió làm nước hồ lăn tăn. Trên hồ những chú chim thiên nga bằng nhựa đang lững lờ thong dong trên mặt nước, ở trên đó thường là những đôi nam thanh nữ tú rủ nhau tìm cảm giác lạ, kệ cho thiên nga đi đâu thì đi, thỉnh thoảng họ lại chụm đầu vào nhau làm cái gì đó mà trẻ con 3 – 4 tuổi không biết là cái gì, nhưng người lớn thì họ biết cả, họ đang hôn nhau.
Vừa nhai xong miếng phồng tôm “rồm rộp”, Thụy Kha hướng ánh mắt của mình lên khuôn mặt của Thìn, hôm nay Thìn tâm trạng lắm, Thụy Kha biết là vậy nhưng không biết là chuyện gì, cô cũng muốn nhân cơ hội này hiểu hơn một chút về người vệ sĩ của mình, dù gì hai người cũng ở cạnh nhau gần như 24/24 cơ mà:

– Thìn, hôm nay cậu có chuyện gì buồn à? Nói cho tôi nghe được không?

Thìn cũng vừa tự mình nhấp một ly rượu, nói là hết nửa chai nhưng chủ yếu vẫn là Thìn uống, ly nào Thụy Kha cũng cụng nhưng cũng chỉ là hớp vào miệng có tí xíu thôi:

– Sao chủ tịch muốn biết?

Thụy Kha chống chế:

– Ờ thì, tò mò thôi. Phụ nữ mà. Kể thì đây nghe còn không thì thôi vậy.

Trong giọng nói của vị chủ tịch kia có một chút gì đó như giận mát. Thìn đặt ly rượu xuống bàn rồi tự mình rót đầy:
– Cũng chẳng có gì phải giấu cả. Hôm nay người yêu cũ của tôi đi lấy chồng.

Thụy Kha tránh không nhìn vào phía Thìn mà đẩy ánh mắt mình ra phía hồ Trúc Bạch, len lỏi ánh nhìn qua hàng cây ven hồ, cô thấy có một đôi gần như là đè lên nhau trong không gian chật hẹp của con thiên nga nhựa mầu trắng, tối quá chỉ nhìn thấy lờ mờ thôi chứ không nhìn thấy rõ họ đang làm gì, có đâm chọc gì không. Thụy Kha bâng quơ:

– Vậy sao, buồn lắm hả?

Thực ra mà nói, đàn ông cũng như đàn bà, ai hết thảy cũng đều cần có một người để mà sẻ chia vui buồn trong cuộc sống, giữ mãi trong lòng chỉ càng làm cho nỗi buồn tăng thêm mà thôi:

– Cũng có chút buồn thưa chủ tịch, cũng biết là sớm muộn gì rồi cũng đến ngày này thôi, chỉ không ngờ là nhanh đến vậy. 3 tháng trước còn tình cảm mặn nồng, vậy mà hôm nay đã lên xe hoa về nhà chồng.
Thụy Kha giờ không nhìn về phía hồ nữa, cô bấm nút để nồi lẩu từ giảm nhiệt cho lăn tăn sôi mà thôi:

– Tại sao lại chia tay nhau?

Thìn mò đũa mình vào nồi lẩu tìm gắp cho Thụy Kha một cái đùi ếch, đặt đũa trở về bát mình, cậu nâng một ly rượu lên uống cạn rồi nói:

– Vì tôi nghèo, vì tôi chỉ là một vệ sĩ.

Một khoảng thời gian không ngắn hai người trầm mặc, kệ cho nồi lẩu tự sôi.

Rồi như để phá vỡ không gian yên ắng đó, mà cũng tại vì rượu vào nhời ra, Thìn tóm tắt kể lại cậu chuyện tình yêu như đôi đũa lệch nhưng đẹp biết bao của mình với Trâm Anh. Cũng kể luôn lý do mà Trâm Anh chia tay mình, kể luôn cái ngày bà Thùy đặt tờ Séc trước mặt cậu và lờ mờ đưa ra phán đoán có bàn tay tác động để cậu không được học viện giới thiệu việc làm, phải tự mình xin việc nhờ thông tin tuyển dụng trên gói xôi sáng.
Thìn kể tóm tắt thôi nhưng giọng kể của cậu đúng là có chút gì đó cuốn hút, làm cho câu chuyện trở nên sinh động như những câu truyện tình trên phim ảnh.

Thụy Kha ghi nhớ trong lòng, nghe kể xong, cô nâng ly của mình lên:

– Chúc mừng cậu!

Đang đau chủ tịch còn xát muối vào vết thương, cậu lần này mạnh dạn nhìn vào đôi mắt đen của Thụy Kha, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu làm như vậy, nhưng ngược lại với câu nói như châm biếm của chủ tịch lại là ánh mắt hết sức chân thành, hết sức dung dị của chủ tịch:

– Sao chủ tịch lại chúc mừng?

– Vì cậu đã trở thành người tự do như tôi. Vì cậu đã thanh lọc được một người không xứng đáng làm bạn đời của cậu. Hãy nghĩ rằng, cô bé kia mới là người không xứng với cậu chứ không phải cậu không xứng với người ta.
Thìn ngẫm nghĩ câu nói có tính triết học của chủ tịch, cũng không đến nỗi dốt nát để không hiểu ý tứ trong đó:

– “Chủ tịch đã yêu ai bao giờ chưa?”, Thìn thấy nãy giờ chỉ nói đến mình, cậu tế nhị chuyển chủ đề sang phía người đối diện.

Thấy được hỏi như vậy, Thụy Kha hơi chút xíu chần chừ, cô hình như chửa bao giờ nói về mình cho người khác nghe, nhưng lần nữa phải nói lại, trong hoàn cảnh này, rượu ngà ngà giữa không gian lãng mạn bên hồ này, dễ làm cho con người ta có ý muốn được bộc bạch sẻ chia những điều thầm kín mà khi tỉnh rượu rồi đố bảo không dám nói:

– Tôi á? …… Không biết cậu có tin không nhưng tôi ………. Chưa bao giờ yêu.

Thìn cũng khá ngạc nhiên khi nghe chủ tịch nói như vậy, chủ tịch đẹp, tính tình cũng không đến nỗi nào, thậm chí là khá dễ thương nữa là đằng khác:
– Thật sao? Chủ tịch rất đẹp mà chưa từng yêu ai sao?

– Thực ra thì tôi có nhiều người theo đuổi lắm, cả ở bên kia lẫn khi về Việt Nam. Nhưng đúng là tôi chưa yêu ai bao giờ. Với tôi làm gì có thứ gì gọi là tình yêu trên đời này. Chỉ có mình tự yêu mình thôi. Ha ha ha !!!

– Tại sao lại như vậy, nghe vô lý quá đấy? Hay là chủ tịch………… ?????

Thìn làm bộ hai ngón tay trỏ song song với nhau, ý hỏi là chủ tịch là dân “les”. Thụy Kha hiểu ngay, cô với tay mình sang bên kia, dùng đầu đũa ngược của mình mà đập nhẹ vào tay Thìn một cái:

– Vớ vẩn! Người ta thẳng chứ không cong. Chỉ là tôi theo chủ nghĩa tự do, tôi không muốn cuộc đời mình bị lệ thuộc vào một ai đó.

Giờ đây Thụy Kha chưa nhận ra được rằng quan điểm như vậy có cái gì đó sai sai, chưa nhận ra đâu. Cô chưa biết rằng, cái ngày hôm nay ở nhà một mình cô cảm thấy như dài đằng đẵng, hết ra rồi vào, hết vào rồi ra, hết ngồi thì nằm, hết nằm thì ngồi ấy chính là mong manh của cái “bị lệ thuộc” đấy thôi. Chỉ có điều nó thực sự là chưa rõ ràng để Thụy Kha nhận biết được.
– Vâng, có lẽ tôi cũng phải bắt chước chủ tịch, theo chủ nghĩ tự do thôi.

Một không khí gượng vui khi cả hai người nâng li:

– “OK. Nào uống vì tự do. Tự do muôn năm”, Thụy Kha mừng mừng vì bắt được kẻ có cùng chí hướng với mình.
 

Dung ka

Tao là gay
Chủ thớt
Hợp đồng bảo vệ - Cu Zũng

Chương 15: Tâm sự II

Kết thúc bữa nhậu, khi Thìn đang chầm chậm cho xe bon bon trên đường Thanh Niên thì cậu hơi ngoảnh lại phía sau nói với Thụy Kha:

– Chủ tịch muốn về nhà chưa?

Có hơi men trong người, lại đang hưởng gió mát từ hồ Tây thổi vào, không khí thật sảng khoái dễ chịu, Thụy Kha dang rộng tay mình ra để thể hiện sự phấn khích:

– Chưa, chưa muốn về, đi chơi tiếp đi.

Nghe vậy thì Thìn mừng rỡ trong lòng, hôm nay cậu tự cho phép mình được buông lỏng bản thân một tí, vẫn còn một vài tiếng nữa mới hết ngày, Thìn muốn đến một nơi, cũng là nơi mà cậu có nhiều kỷ niệm với bản thân mình, và với cả Trâm Anh nữa.

– Vậy tôi đưa chủ tịch đến một nơi này nhé?

– “OK, tới luôn đi. Ha ha ha. Tự do muôn năm”, Thụy Kha nói như hét lên, cô mở hết họng mà đón gió căng đầy lồng ngực nhưng vội ngậm mồm lại ngay, gió hồ Tây mang theo cả mùi cá.

Thìn tăng ga phóng vút đi để lại một số ánh nhìn thèm thuồng cho người đi đường.



Ven sông Tô Lịch có một quán café rất đông đúc vào mỗi tối thứ 7 và Chủ Nhật. Những ngày khác cũng đông nhưng không bằng những ngày này, bởi một lẽ, vào hai buổi tối cuối tuần ở đây có tổ chức hát nhạc sống, mà nhạc thì duy nhất là các ca khúc của cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn, tên quán café được khắc thanh mảnh nhưng có hồn lên một tấm gỗ: Trịnh quán.

Thìn dẫn Thụy Kha len lỏi giữa những chiếc bàn nhỏ để tìm cho mình một chỗ ngồi trong góc khuất phía xa, ở trên sân khấu, một cô gái đang ngồi trên một chiếc ghế cao giống ở quán bar, cô đang như ôm micro vào lòng mà nhả từng chữ da diết của bài: “Chiều một mình qua phố”, bên cạnh là một người đàn ông đứng tuổi tóc để khá dài giống chất nghệ sĩ đang đệm đàn ghia cho cô hát.

Không giống như nghe thể loại nhạc khác, ai biết nghe nhạc Trịnh đều chìm đắm trong lời ca, điệu nhạc. Chìm đắm để chiêm nghiệm, chìm đắm để tìm đâu đó trong bài hát những triết lý sâu sắc về đời, về người, và có khi có cả của mình ở trong đó.

Từ lúc Thìn len lỏi đi vào đã nhận được sự chú ý của nhiều ở đây rồi, không hẳn là cậu và Thụy Kha đang xen vào bài hát du dương làm ảnh hưởng đến họ mà chính là đi đằng sau cậu chính là một phụ nữ rất đẹp. Nhưng có một người để ý đến Thìn, là bà chủ của quán này. Thấy Thìn đã yên vị chỗ ngồi, bà chủ cũng tiến lại kéo ghế nhựa ra ngồi xen giữa Thìn và Thụy Kha, bà chủ tên Thu nói:

– “Thìn, mấy tháng rồi mới thấy em ghé quán đấy”, rồi bà chủ quay sang Thụy Kha: “bạn gái em đây à?”, nói xong bà chủ háy mắt về phía Thìn.

Thìn đang định trả lời là không phải thì Thụy Kha nói chen vào:

– Anh Thìn hay đến đây lắm hả chị?

Thụy Kha nói xong thì Thìn nói:

– Chị Thu, quán dạo này có đông khách không?

Chị Thu là một người phụ nữ cởi mở, quảng giao, nhìn khuôn mặt khá dễ nhìn nhưng đôi mắt thì đúng là một đôi mắt buồn, nó ám luôn cả vào cuộc đời chị. Ấy thế nên chuyện gia đình không được yên ả rồi chị trở thành một phụ nữ đơn thân sống một mình cả chục năm nay rồi. Chị buồn lắm và nhạc Trịnh như một người bạn tâm tình với chị hàng ngày, cũng bởi yêu nhạc Trịnh nên chị mở cái quán café này vừa để kiếm miếng cơm cũng là để thỏa cái sở thích của mình. Chị trả lời Thìn:

– Nhìn thì biết. Hi hi hi.

Đúng lúc ấy thì có một em nhân viên đến, chị Thu gọi hộ luôn:

– “Em cho anh Thìn một ly đen đá không đường”, rồi chị quay sang Thụy Kha hỏi: “Em gái uống gì?”.
Thụy Kha lờ mờ hiểu rằng quan hệ của Thìn và bà chủ tên Thu này không đơn giản chỉ là khách quen, bằng chứng là còn gọi đồ hộ nữa chứng tỏ hiểu biết cũng không phải là ít, cô có chút gì đó nhen nhúm trong lòng nhưng chưa tỏ là cái gì:

– Chị cho em ly nâu đá nhiều sữa.

Chị Thu vui vẻ nói lên sự thích thú của mình:

– Đen đá không đường, nâu đá nhiều sữa, hợp nhau ghê chưa kìa.

Em lễ tân ghi vào sổ rồi quay gót bước đi. Trên sân khấu, bản “chiều một mình qua phố” cũng gần đến đoạn kết. Chị Thu nói với cả Thìn và Kha:

– Hai đứa ngồi đây nhé, chị sẽ có một món quà không biết có phải là bất ngờ với em gái hay không?

Nói rồi chị Thu không để ai nói gì mà đứng dậy tiến về phía sân khấu để lại Thụy Kha cái suy nghĩ ngạc nhiên, còn Thìn thì không ngạc nhiên cho lắm, cậu biết bà chủ này quá mà. Thụy Kha ghé vào tai Thìn nói nhỏ:
– Cậu và bà chủ thân nhau lắm hả?

Thìn nghe xong thì cười cười, đang định nói gì đó thì ở trên sân khấu, bà chủ đã cầm micro nói làm mọi người chú ý lắng nghe, giọng chị trên loa khàn khàn giống ca sĩ chuyên hát dòng nhạc này, Khánh Ly:

– Kính thưa quý vị, Trịnh Quán không chỉ là nơi dành cho những người yêu nhạc Trịnh đến để thưởng thức âm nhạc, nó còn là nơi mà chúng ta giãi bày, sẻ chia những tâm sự của cuộc đời. Kính thưa quý vị, nhiều quý vị ở đây chắc hẳn còn nhớ một giọng ca nam trầm ấm mà sâu lắng của một người miền Trung, một giọng ca đã đi cùng quán kể lúc khai trương đến giờ, có thể nói anh đã từng là linh hồn của Trịnh Quán. Và không để quý vị phải chờ lâu hơn nữa, xin được chào mừng sự trở lại của …. Thìn – Diễm Xưa.

Ánh đèn sân khấu được chỉnh về phía Thìn.
Còn Thụy Kha như há hốc mồm, cô bất ngờ bởi món quà của chị Thu dành cho mình chính là được khám phá một góc khác, một góc nghệ sĩ của tên vệ vĩ. Thực tâm mà nói thì đến khi ánh đèn sân khấu chiếu vào Thìn thì Thụy Kha vẫn chưa tin là Thìn biết hát đâu, chứ đừng nói là hát hay. Nhưng bất ngờ vẫn còn ở phía trước.

Thìn biết là mình không thể từ chối được, cậu đến đây cũng chính là muốn được hát một bản nhạc Trịnh nào đó, đã vài tháng nay kể từ ngày chia tay Trâm Anh, cậu chưa từng lẩm nhẩm một đoạn nào của nhạc Trịnh rồi. Ghé vào tai Thụy Kha, Thìn nói nhỏ:

– Xin phép chủ tịch!

Thụy Kha chỉ gật gật đầu thôi, giờ cô mà không cho Thìn hát chắc cả đám khách hàng ở đây lột truồng cô ra mà hiếp mất.

Một tràng pháo tay rền vang, mọi người đã nhận ra Thìn rồi.
Thìn chững chạc và đường hoàng tiến về phía sân khấu, lên đến nơi, anh nhạc công tóc dài cũng đứng dậy và trao lại cho Thìn cây đàn ghi ta của anh. Thìn đón lấy cây đàn, đeo dây vòng qua vai rồi ngón tay cái của cậu lướt một đường từ trên xuống dưới đủ 6 dây lên tiếng, sau đó cậu chỉnh lại cái kẹp gam của cây đàn cho đúng chuẩn với tông giọng của mình, Thìn ngồi xuống ghế dành cho nhạc công, chỉnh micro cho gần với miệng của mình.

Ở dưới, Thụy Kha thêm một bất ngờ nữa, Thìn biết cả đánh đàn ghita, loại nhạc cụ mà cô thích nhất. Nhưng chưa hết đâu.

Thìn cất cái giọng trầm ấm, giờ này anh hoàn toàn nói bằng giọng miền Trung, giọng thực của mình:

– Thưa quý vị, đã lâu rồi tôi mới có dịp lại ngồi trên sân khấu này hát tặng quý vị. Nhạc Trịnh kết nối chúng ta, những tâm hồn mỏng manh trong phong ba bão táp cuộc đời. Bài hát sau đây xin gửi tặng một người với lời chúc: Chúc em hạnh phúc!!!.
Thìn không giới thiệu tên bài hát, bởi đối với những người ngồi đây thì điều đó là thừa, chỉ cần nhạc dạo là đã biết đó là bài gì rồi.

Thìn lướt tay mình trên phím đàn như rồng bay phượng múa, những ngón tay dẻo quẹo như một nhạc công chuyên nghiệp, và chính anh cùng với tất cả người ngồi trong khán phòng này bắt đầu chìm đắm vào một thế giới khác, một thế giới huyền ảo như ma mị. Tiếng đàn dạo như sâu lắng, như đam mê, như ai oán não nề. Đó là bài “Diễm Xưa”.

“Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ,
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao.
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ,
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu.
Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ,
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua.
Trên bước chân em âm thầm lá đổ,
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa.
Chiều nay còn mưa sao em không lại,
Nhớ mãi trong cơn đau vùi.
Làm sao có nhau, hằn lên nỗi đau,
Bước chân em xin về mau.”


Đoạn 1 của bài hát kết thúc cũng là lúc chị Thu ngồi xuống cạnh Thụy Kha, bên tiếng đàn réo rắt phát ra từ cây ghita Thìn đang cầm trên tay, chị Thu nói:

– Em biết không? Thìn đã từng làm thêm ở quán chị mỗi tối thứ 7 và chủ nhật hàng tuần đấy. Chị nghe nói cậu ấy học nghề gì đấy chỉ có thể làm ở quán hai ngày cuối tuần. Rất nhiều người đến đây chỉ để được nghe cậu ấy đàn và hát.

Thụy Kha hoàn toàn bị chinh phục bởi chất giọng miền Trung mộc mạc gần gũi của Thìn, lại còn tiếng đàn như cộng hưởng như hòa nhập vào lời ca, cô vẫn chăm chú lắng nghe tiếng đàn dạo giữa bài nhưng có ý hỏi một thắc mắc trong lòng:
– Chị Thu, sao Thìn không làm ở đây luôn cùng chị?

– Cái này chị cũng mời mấy lần nhưng Thìn không đồng ý. Mà chị nghiệm ra từ nhiều người khác, rất hiếm người dùng giọng ca của mình mà kiếm tiền từ nhạc Trịnh được. Chỉ có những người với cuộc sống bình thường mới có thể hát nhạc Trịnh nghe vào tai được.

Câu này của chị Thu nói là đúng, chỉ có những ai có trải nghiệm cuộc sống bên ngoài rồi ứng nghiệm vào câu hát thì mới hát hay được. Hai người dừng lại cuộc nói chuyện, vì ở trên sân khấu Thìn đã bắt đầu hát đoạn 2:

“Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động,
Làm sao em nhớ những vết chim di.
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng,
Để người phiêu lãng quên mình lãng du.
Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động,
Làm sao em biết bia đá không đau.
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng,
Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau.”


Tiếng vỗ tay nhè nhẹ của khách, ở đây người ta không vỗ tay to giống như nghe rap, một bài hát hay được một thể hiện rất có hồn, rất đi vào lòng người. Tự bản thân mỗi người đều cảm nhận lời ca theo một lẽ khác nhau tùy vào tâm trạng, tùy vào hiểu biết của từng người.

Thìn chỉ hát một bài, cậu cũng là không muốn chủ tịch phải ngồi một mình lâu, anh nói vào micro:

“Xin cảm ơn quý vị, xin mạn phép phục vụ quý một bản trong chùm các tác phẩm của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn mà tôi thích nhất, bản Diễm Xưa. Tôi mong rằng sẽ được gặp lại quý vị ở một dịp khác tại Trịnh Quán này. Xin cảm ơn!”

Nói xong Thìn bước xuống tiến về phía bàn của mình trong tiếng vỗ tay cảm ơn của mọi người, anh giống như một ngôi sao trong cái không gian nhỏ bé của quán.

Nhấp một ngụm café của mình, Thìn nói Thụy Kha:

– Chủ tịch, hay không?

– “Dở ẹc à?”, Thụy Kha bĩu môi.

Nhưng Thụy Kha đúng là không có khiếu nói dối, Thìn nhìn rõ trong ánh mắt, trong giọng nói của chủ tịch không thật tí nào.



Đêm hôm đó, Thụy Kha lại đặt tay vào bướm mình để tự đưa vào giấc ngủ, trong đầu cô vẫn còn vẳng vẳng câu kết của bài hát Diễm Xưa: “ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau”. Cái đinh trong đầu về cuộc sống tự do của cô đã bị lung lay nhè nhè, cô chợt chiêm nghiệm: “đến sỏi đá cũng cần có nhau nữa là con người, chẳng lẽ mình cứ vậy mãi hay sao, cái tên vệ sĩ chết tiệt này, lại còn biết đàn hát nữa chứ”. Thụy Kha chìm vào giấc ngủ với nụ cười còn chúm chím trên môi.



Đêm chủ nhật này cũng là một đêm đáng nhớ với một con người khác, cô đang ở trong một phòng ngủ kiểu hoàng gia xa hoa lộng lẫy, thành giường mang phong cách cổ điển Châu Âu. Đó là Trâm Anh với đêm tân hôn động phòng hoa trúc của mình.

Ngày xưa, đêm tân hôn thật là có ý nghĩa với cô dâu chú rể bởi đó là thời khắc đầu tiên mà người nam và người nữ mới thực sự biết hết về nhau, biết đến cơ thể nhau và mới thực sự là vợ là chồng của nhau. Nhưng nay khác nhiều à nha, chả chén đến rộng bướm mòn chim ra rồi thì mới cưới. Đúng là cả tháng nay, có ngày nào mà Kim không cùng Trâm Anh làm cái chuyện: “ăn keng trước cởm” đâu cơ chứ.

Nhưng cũng chính vì thế, sự trân trọng, nâng niu dành cho người đàn bà của mình đã giảm đi trông thấy, con người ta thường cái gì không phải của mình thì quý thì thương, nhưng một khi đã là của mình rồi thì thấy cũng nhàn nhạt dần đi. Kim đã bắt đầu nhận ra những tiếng rên kia của Trâm Anh là giả, bắt đầu nhận ra những lần Trâm Anh nói: “buồi anh to quá” chỉ là lời động viên chứ không phải thực tâm.

Và cuộc sống địa ngục của Trâm Anh hôm nay mới chỉ là bắt đầu.

Kim lột trần truồng Trâm Anh ra, hắn cũng trần truồng, hôm nay hắn khác mọi hôm khi làm mọi thứ điên cuồng hơn, man dại hơn. Lồn Trâm Anh vẫn đẹp như ngày nào, vẫn mọng, vẫn hồng hào chứ không có thâm đen kể cả khi bị địt nhiều. Cô dạng hẳn chân cho chồng tiện bề hành động, cô động viên:

– Chồng bú em à, bú đi chồng.

Kim khinh bỉ nghĩ đến sự giả tạo của người vợ mới cưới, nhưng hắn giấu biệt ý nghĩ này:

– Bướm em đẹp lắm, anh liếm sướng không?

Trâm Anh được liếm cũng là sướng thật chứ không phải là dối, địt mới khác nhau chứ lưỡi ai chẳng giống ai, khác nhau là ở động tác thôi:

– Em sướng lắm, sướng lắm chồng ơi, nữa đi.

Trâm Anh hơi co mông lên thể hiện sự kích thích. Nhưng một câu nói tiếp theo của chồng làm cô thực sự ngỡ ngàng:
– Sướng bằng người yêu cũ không?

Cơn sướng từ dưới bướm tan biến đi đâu mất, Trâm Anh thực sự không muốn nghe chồng nhắc đến chữ này, nhất là trong hoàn cảnh này. Cô mong manh nhận ra sự ghen tuông của chồng. Nhưng đúng là Trâm Anh còn có chữ thông minh trong người, cô hy vọng rằng câu nói trên chỉ là bộc phát lúc người ta sung sướng thôi chứ chồng mình không có ý gì, cô nói tránh:

– Anh, đừng nhắc đến chuyện đó, tiếp đi anh, em đang sướng lắm. Anh giỏi lắm.

Kim thì sao, hắn ta thực sự đang ghen lồng ghen lộn lên ấy chứ, chưa nhốt được con chim vào lồng thì còn phải dụ khị để nó tự bay vào, nay chim đã vào lồng, khóa chặt rồi thì chủ chim tha hồ vặt lông. Nhưng hắn không thô bỉ để lộ ra cho vợ biết:

– “Sướng này, sướng này”, Kim thè lưỡi ra thọc mạnh vào cửa lồn Trâm Anh, giờ đã ráo nước đi khá rõ.
Tam quên chuyện vừa rồi, Trâm Anh thò tay xuống kéo đầu của Kim mạnh vào háng mình để lưỡi được đâm sâu hơn vào lỗ lồn.

– Iiiiiii, sướng quá chồng ơi, em thích lắm. Tiếp đi chồng. ư ư ư ư.

Một hồi nghịch ngợm chán với cái bướm đào đẹp như tranh vẽ của vợ, Kim đứng hẳn dậy trên giường rồi nói như ra lệnh:

– Bú buồi anh đi em.

Trâm Anh ngoan ngoãn ngồi dậy rồi túm lấy con chim bé bé xinh xinh của chồng rồi ngậm hẳn vào trong mồm mút tồm tộp. Không to nên cô ngậm hết tầm là môi chạm được vào gốc buồi. Cô không để lộ cho Kim biết mình đang suy nghĩ gì, đúng là cô đang so sánh với của anh Thìn, của Thìn thì Trâm Anh không bao giờ có thể làm động tác ngậm trọn bộ được, mới quá nửa là đầu buồi chạm vào amidan làm cô phải phát ọe ra rồi. Nhưng với của Kim đã hết buồi rồi mà vẫn còn dư một tẹo, cô nghĩ nếu cố có thể ngậm luôn cả hai hòn giái vào mồm không biết chừng.
Nhưng để lộ có mà chết à, Trâm Anh vẫn làm những động tác hết sức thành thục, hết sức chuyên nghiệp làm Kim sướng như chuẩn bị muốn xuất tinh, hắn rên ư ử:

– Sướng quá, vợ mút buồi anh sướng quá, nữa đi em. Mạnh nữa lên. Ư ư ư.

– “chụt chụt chụt”, Trâm Anh say sưa mút buồi chồng như em bé mút kem.

Kim cũng đặt hai tay mình lên đầu Trâm Anh để lấy điểm tựa, hắn hẩy mông địt buồi vào mồm Trâm Anh, vừa địt mồm hắn vừa hỏi:

– Buồi anh to không?

Trâm Anh nói không rõ vì mồm đang có cục thịt:

– Ó, o ắm a.

Kim nói như hét lên, hắn dập điên cuồng vì cơn ghen cộng với cơn sướng đến bất chợt:

– AAAAAA, to bằng thằng Thìn không? AAAAAAAA

Trâm Anh nghe vậy thì chợt khựng lại định buông mồm ra khỏi buồi nhưng không được vì Kim đang ghì chặt đầu cô vào háng hắn. Cô giẫy giụa nhưng không thoát được. Kim rú lên lần cuối và xuất toàn bộ tinh trùng vào mồm Trâm Anh:
– AAAAAAAA, xuất này, xuất này.

Kim sướng khoái xuất tinh vào mồm người vợ xinh đẹp, xong hắn chưa chịu rút buồi ra làm Trâm Anh phải gắng gượng nuốt toàn bộ tinh dịch vào trong người. Cô đang buồn ọe.

– “Ặc ặc ặc”, Trâm Anh sặc sụa, ho lấy ho để khi mồm mình vừa thoát khỏi cái buồi.

Kim khụy chân ngồi song song với Trâm Anh, xuất tinh xong hắn như không còn chút lực nào mà đứng nổi nữa. Vừa rồi hắn sướng.

Trâm Anh sau khi hết cơn ho vì sặc tinh, cô quệt tay lau chút tinh trùng rỉ ra mép, cô cảm thấy mình bị đối xử như một con đĩ, người chồng không một chút đoái hoài đến cảm giác của cô, và vừa rồi là lần thứ hai nhắc lại cái chuyện mà không nên nói ra một chút nào, cô biết phận mình cũng không phải là dạng rẻ rách gì cho cam, cô phản kháng:

– Anh Kim, anh làm sao vậy? Sao anh lại nhắc đến người ta? Chuyện cũ qua rồi anh đừng bao giờ nhắc lại nữa.
Trong cơn điên cuồng Kim mới để lộ suy nghĩ của mình, rất nhanh, hắn lấy lại thế xoa dịu vợ, vòng tay ôm cơ thể trần truồng của Trâm Anh, hắn dỗ ngọt:

– Trâm Anh, anh xin lỗi. Lần sau không như vậy nữa. Tại anh có chút ghen ghen thôi mà.

Nghe chồng nói vậy thì Trâm Anh cũng xuôi xuôi phần nào, cô không muốn ngày đầu tiên mình làm vợ người ta mà hai vợ chồng đã cãi nhau:

– Anh đừng như vậy nữa. Chuyện xưa không phải là em giấu anh, anh đến với em thì anh đã biết rồi. Em cũng quên chuyện xưa rồi. Giờ em đã làm vợ anh.

Kim xoa vú Trâm Anh:

– Anh biết rồi, anh biết rồi. Thôi vợ chồng mình đi ngủ đi. Vợ yêu.

Trâm Anh nguôi nguôi, cô mặc chiếc váy ngủ mỏng tang lại vào người. Vậy là đêm động phòng hoa trúc như vậy là đã xong, cô còn chưa được địt.

Kim ngáy khò khò bên cạnh còn Trâm Anh vẫn thức chong chong. Cô suy nghĩ lại toàn bộ câu chuyện xảy ra vừa nãy, cô vẫn hy vọng hôm nay chỉ là lần đầu không có lần thứ 2. Cô hoàn toàn không biết được tương lai sẽ ra sao, nếu đúng là cuộc sống vợ chồng mà ngày nào cũng như đêm nay thì phải gọi cho đúng bản chất là: Tra Tấn.
Bi kịch cuộc đời Trâm Anh vừa mới bắt đầu thôi!
 

Dung ka

Tao là gay
Chủ thớt
Tao nghĩ ae nên làm cái topic những lần địt hoặc vụng trộm bất ngờ kích thích nhất trong cuộc sống đi. Tao ngày xưa qua nhà nyc ăn đám giỗ ún say vl vào đi đái vào phòng ny thấy trùm mền tưởng ngyêu tao lại thò tay vào xoa mông bóp lồn xong đái ra ngoài thấy ny ta ở ngoài. Vkl wtf ?? Con ny ta nói chắc chị họ nó ngủ trong đấy. Xong tao nứng vkl kéo ngyêu vào trong phòng vệ sinh cho BJ lun con chị nó nằm ở ngoài giả vờ ho , tao kệ mẹ lun nhấn đầu con ng yêu buscu được mấy phút phần lén lút mà có ng biết nữa tao sướng bắn đầy mồm con ny lun. Mà công nhận con này dâm vl giờ chia tay nó có chồng mà củng tiếc vl
Tôi cũng định sáng tác mà không biết đăng lên đâu
Vào box quay tay ra bài đấy mấy tml, thỏa sức sáng tạo :v
 

abc_tl

Yếu sinh lý
Đúng còn gì nữa mày, chăm sóc mẹ sau mổ rt rồi địt luôn, thằng chồng thì vũ phu..vv
Truyện trên là Nghịch tử của thằng mongmanhdv, còn Tội Lỗi là truyện khác, có nhân vật Nhím sao ấy, buồn vcl, dcm tml tác giả.
 

anhtuhc4

Yếu sinh lý
Hợp đồng bảo vệ - Cu Zũng

Chương I: Chuyện tình dang dở...

Hôm nay là ngày cấp bằng tốt nghiệp cho các học viên của Trường đào tạo vệ sĩ chuyên nghiệp Pro Cecurity, trường này là một trường tư do Tập đoàn kinh tế đa ngành Kim Ngân thành lập. Đây là một trong những trường đào tạo vệ sĩ có tiếng nhất đất nước bởi nó cung cấp các khóa đào tạo chuyên nghiệp, do những chuyên gia hàng đầu cả trong và ngoài nước trực tiếp giảng dạy.

Học viên học trường này cũng được tuyển chọn rất khắt khe, cũng có ứng tuyển, sàng lọc, thi tuyển như những trường đại học bình thường khác. Tất nhiên, tốt nghiệp trường này, các học viên đã được trang bị đầy đủ kỹ năng một một vệ sĩ chuyên nghiệp. Những nghiệp vụ mà học viên phải học trong quá trình đào tạo như: võ thuật, kỹ năng sử dụng vũ khí, kỹ năng sinh tồn, chiến thuật giải cứu con tin, chiến thuật thoát vòng vây, kỹ năng công nghệ thông tin, kỹ năng quan sát – phát hiện mục tiêu, tâm lý chiến .v.v. Ấy vậy nên, nói không ngoa, các vệ sĩ tốt nghiệp trường này đều là những chuyên gia bảo vệ yếu nhân.

Trên bục trao bằng tốt nghiệp cho những học viên tốt nghiệp xuất sắc lúc này không có nhiều người, đâu đó chỉ độ chưa đến chục vị trong khóa học hơn 200 người. Và người đứng chính giữa không ai khác chính là Thìn, một trong số 2 nhân vật chính của câu truyện mà tôi sắp kể cho các bạn nghe.

Thìn năm nay 28 tuổi, anh ta quê gốc ở miền Trung, một vùng đất ven biển của tỉnh Quảng Bình. Thìn học hết cấp III ở trường làng thì theo bạn bè lên Hà Nội kiếm kế sinh nhai, và cái việc dễ dàng nhất chính là đi làm bảo vệ. Sau khoảng mấy năm đi làm, hoàn thành tốt nhiệm vụ, cộng với cũng có chút tố chất về thể hình khi anh cao gần 1,8m, nặng hơn 70 thì được ông giám đốc công ty giới thiệu tham gia ứng tuyển vào học viện vệ sĩ Pro Cecurity. Và đương nhiên Thìn trúng tuyển, theo học học viên 4 năm và giờ đã tốt nghiệp.

Phải kể cho rõ, 4 năm học vừa qua đối với Thìn quả thực là quá vất vả, ngoài thời gian học ở học viện, Thìn phải làm thêm đủ các thứ nghề bên ngoài để có đủ tiền trang trải cuộc sống và nộp học phí. Bố mẹ ở quê không phải là khá giả gì, các anh chị của Thìn sống ở quê cũng đã yên bề gia thất, phận ai nấy no nên cũng chỉ giúp được Thìn phần nào mà thôi. Mọi thứ do Thìn cả.

Nhưng bù lại trong quang thời gian vất vả đó, Thìn lại có một tình yêu rất đẹp với một cô gái rất xinh, là Trâm Anh.

Tình yêu đúng thực là không phân biệt tuổi tác, không phân biệt giai cấp, không phân biệt vùng miền, không phân biệt tôn giáo, cũng chẳng phân biệt giầu nghèo. Trâm Anh là một cô gái người Hà Nội, con nhà khá giả, bởi Trâm Anh chính là con gái của hiệu trưởng trường Pro Cecurity. Hiệu trưởng trường này bản chất cũng là làm thuê cho tập đoàn Kim Ngân thôi, nhưng tiền kiếm được rõ ràng không phải là ít. Trâm Anh vừa mới tốt nghiệp trường đại học Kinh tế cách đây ít ngày và ngay lập tức được nhận vào phòng kinh doanh của chính tập đoàn Kim Ngân.

Đến đây có lẽ nhiều bạn sẽ thắc mắc, một người như Thìn sao có thể cặp đôi với Trâm Anh, hai người quá là khác biệt. Thì đấy, tôi đã giải thích ở trên rồi đấy, tình yêu có phân biệt gì đâu cơ chứ, nó có lĩ lẽ của riêng mình. Từ hồi Trâm Anh bắt đầu học đại học cũng chính là lúc cô quen biết Thìn, hai người thỉnh thoảng gặp nhau mỗi lần Trâm Anh đến trường cùng với bố, Thìn thì là học viên xuất sắc của học viện nên hay có việc này việc nọ liên quan đến ban giám hiệu. Cặp trai tài gái sắc mới nhìn đã như có tiếng sét ái tình đánh trúng vào tim. Và dần dà, gặp nhau, quen nhau, nói chuyện thấy hợp rồi yêu nhau lúc nào chẳng hay. Khi cả hai còn ở năm 2 thì đã chính thức trở thành người yêu của nhau, và sâu hơn nữa, họ còn vượt rào để làm những điều mà người lớn gọi là “xấu xa”.
Có mấy lần trong lúc vừa làm xong cái chuyện “xấu xa” đó thì Thìn cũng có bóng gió về chuyện khi hai đứa tốt nghiệp thì sẽ làm đám cưới, Trâm Anh cũng ầm ừ nửa đồng ý nửa không, cơ bản là hai đứa vẫn còn trẻ.



Sau khi nhận bằng ở buổi lễ tốt nghiệp, về đến căn nhà trọ của mình, Thìn nằm vật xuống giường. Giờ cậu không còn là một học viên nữa, giờ chính thức bước vào cuộc đời. Cậu muốn nhanh chóng kiếm được công việc phù hợp để còn tính chuyện lâu dài với Trâm Anh. Nói gì thì nói, mình phải có việc làm ổn định mới dám mở mồm mà nói chuyện cưới hỏi với người ta. Việc của cậu bây giờ chỉ là chờ Học viện giới thiệu chỗ làm mà thôi. Các học viên của học viện thông thường ra trường đều được các yếu nhân đặt hàng trước cả rồi. Thìn tin rằng, với tấm bằng xuất sắc, anh xứng đáng có được một công việc ổn định, thu nhập cao.
Vừa nghĩ đến Trâm Anh là y rằng nữ thần này xuất hiện trên màn hình điện thoại. Trâm Anh gọi cho người yêu của mình, Thìn nhanh chóng đặt điện thoại vào tai:

– Em à, anh đây.

Tiếng Trâm Anh trong điện thoại, giọng cô có chút gì đó buồn buồn thì phải:

– Anh nhận bằng tốt nghiệp rồi phải không ạ? Em xin lỗi vì không đến dự được, ở công ty có nhiều việc quá, em vừa mới tan sở.

Thìn nghe giọng Trâm Anh thấy khác lạ, đáng lẽ mình tốt nghiệp thì cô ấy phải vui chứ:

– Lỗi gì đâu em. Em còn có công việc của mình, mà chuyện anh nhận bằng tốt nghiệp chỉ là hình thức thôi. Anh vừa về đến nhà, em tan làm rồi à, ở đâu anh qua đón mình đi ăn nhé, cũng là để anh khao bằng tốt nghiệp.

Trâm Anh nói:

– Giờ thế này đi, em chọn quán nào đó rồi nhắn tin cho anh, anh đến rồi ăn cùng em. Sau đó anh đưa em đi chơi nhé, đi bất cứ đâu mà em thích. Được không anh?
Thìn vừa nói điện thoại vừa đứng dậy thay quần áo, anh không bao giờ để người yêu của mình phải chờ đợi:

– Uh, bất cứ đâu mà em thích. Em nhắn đi. Anh yêu em.

– “Em cũng yêu anh lắm”, câu nói này Trâm Anh nói nhè nhẹ như có ý để Thìn không nghe thấy.

Nói rồi hai bên cúp máy.

Chuyện tình cảm, chuyện tình yêu của Thìn và Trâm Anh thật đẹp. Về gia thế thì không tương xứng cho lắm khi anh là một thanh niên từ tận miền Trung ra Hà Nội sinh cơ lập nghiệp, còn cô là một tiểu thư đài các con nhà giầu gốc thủ đô. Về hình thức thì anh và cô có chút ngang ngang nhau, họ đúng là một cặp trai tài gái sắc, nhiều người phải ghen tị vì nhìn bên ngoài, họ như là sinh ra để cho nhau vậy.



Nhận được tin nhắn của Trâm Anh, Thìn đến phố Thi Sách ở quận Hai Bà Trưng, ở đó cậu gặp Trâm Anh đang chờ sẵn rồi. Trâm Anh trong trang phục công sở vì tan giờ làm là cô đến chỗ của người yêu ngay. Một chiếc váy mini juyp ôm trọn bờ mông căng, khoe cặp chân dài trắng muốt trên đôi guốc cao gót. Phần trên của nàng được che phủ bởi chiếc áo sơ mi trắng nhưng có cách điệu bằng một đóa hoa làm bằng lụa ở trên ngực. Nàng có lẽ chọn kiểu cách điệu này để che bớt độ căng của đôi vú. Nhìn đóa hoa trên ngực, người nhìn vào thường sẽ lầm tưởng là một bông hoa thật đang rung rinh trước gió mọc trên một đỉnh đồi mầu mỡ, bởi nó trông rất sống động trước mỗi nhịp bước đi của Trâm Anh, vú rung làm hoa lay động.
Khuôn mặt V-line của Trâm Anh trắng trẻo bởi vì đơn giản vốn nó đã trắng sẵn rồi, cộng với hàng ngày được chăm sóc bằng đủ thứ kem dưỡng, kem bôi các kiểu làm cho Trâm Anh trông rất đáng yêu. Mái tóc uốn xoăn ôm trọn vành tai làm Trâm Anh thêm phần quyến rũ người đối diện.

Nhìn thấy chàng trai của mình, người yêu của mình, Trâm Anh mừng lắm nhưng lại nghĩ đến tương lai của hai đứa sau này làm cô buồn rười rượi. Hôm nay, Trâm Anh định bụng sẽ đi chơi với anh lần cuối, hết lòng với nhau lần cuối rồi đường ai nấy đi. Cha mẹ chỉ cho cô được yêu anh đến khi cô tốt nghiệp thôi. Cái mối yên phận cả đời của cô, phụ huynh đã ướm sẵn rồi, không khác được.

Nói là người yêu của nhau, lại sống chung một thành phố nhưng có khi cả tuần mới gặp nhau được 1 lần, có lần gặp nhau chỉ được đôi phút đồng hồ, nhìn nhau một cái rồi đi. Trâm Anh vẫy vẫy đôi bàn tay búp măng của mình lên không khí rồi gọi:
– Anh ơi, em ở đây này.

Thìn đi chiếc xe máy Waye Anlpa, cái xe mà cậu mua bằng tiền lương bảo vệ hồi còn chưa nhập học học viện, đang ngó nghiêng tìm người thì thấy Trâm Anh vẫy tay gọi, Thìn mỉm cười rồ ga thể hiện sự vui mừng:

– Trâm Anh, anh đến rồi.

Vậy là hai người tay trong tay đi bộ đến một quán nhỏ nằm tít tận sâu trong ngõ. Lần đầu tiên Thìn đến quán này, còn nhìn cách Trâm Anh gọi đồ thì có lẽ nàng đến đây không phải là lần đầu. Quán bán độc một món, bánh đúc.

Hai người ăn là phụ nhưng tình tứ với nhau là chính, quán nhỏ, người đông nên hai người phải nép sát vào nhau mà ăn. Món bánh đúc thì nghe chẳng có vẻ gì là đặc biệt, nó là món ăn phổ biến ở hầu hết các tỉnh miền Bắc, nhưng ở đây đặc biệt hơn một chút, bánh đúc có xương. Ơ lạ nhỉ, bánh đúc mà có xương. Phải rồi, bánh đúc ở đây được trộn vào một bát nước sốt được làm từ hành phi, mỡ, thịt và linh tinh các thứ khác. Có vị mát, thanh của bánh đúc nhưng có thêm vị béo ngậy của nước sốt. Rất là ngon. Chẹp chẹp chẹp!.
Rời quán bánh đúc, 2 đứa 2 xe thong dong trên phố Hà Nội. Thật là bất tiện khi mỗi đứa một xe. Đang đi thì Trâm Anh tạt vào lề đường, Thìn cũng tạt theo. Trâm Anh nhìn người yêu với ánh mắt đắm đuối nhưng có chút đượm buồn như trực khóc:

– Anh ơi, hôm nay anh sẽ đưa em đi bất cứ đâu mà em thích nhé?

Thìn nhìn vào mắt người yêu, anh thấy sao hôm nay cô khác thế, rất khác. Đâu còn là một Trâm Anh nhí nhảnh hồn nhiên đáng yêu nữa, mọi hành động, mọi ánh mắt cử chỉ của cô hôm nay đều khác so với ngày thường.

Chưa tiện hỏi lý do vì đây đang ở giữa đường, Thìn chỉ nhìn lại và nói:

– Uh, bất cứ đâu mà em muốn.

– Anh theo em.

Vậy là Trâm Anh phóng vụt đi, làm cho Thìn phải rồ ga phóng theo, cô nàng không biết bị làm sao mà phóng xe như điên. Hai người phi như đua qua cầu Chương Dương, về bên Gia Lâm, thiên đường nghỉ dưỡng của Hà Nội.
Trâm Anh phi thẳng vào một khách sạn, Thìn cũng cho xe máy vào theo. Trâm Anh chưa cần đến 1 phút đã làm xong thủ tục nhận phòng và nhận chìa khóa lao về phía sảnh chờ thang máy bấm gọi thang, nhưng nhìn lên thấy thang đang hướng đi lên trên. Sốt ruột Trâm Anh nói:

– Anh, đi bộ. Nhanh lên anh.

Chưa để Thìn nói câu gì, Trâm Anh đã phi vào cầu thang bộ chạy bành bạch lên mặc cho cái mini juyp khốn khổ đang bị vùn lên cao làm Thìn theo sau nhìn rõ cái si lít mầu hồng.

Ơn giời, phòng của hai người ở tầng 2. Thảo nào đòi đi thang bộ.

Cửa phòng vừa đóng là Trâm Anh điên cuồng nhảy chồm lên người Thìn.

– Chụt chụt chut!.

Nụ hôn nóng bỏng, nồng nàn được hai người trao cho nhau, nước bọt lẫn vị ngậy của bánh đúc có xương cũng được lưỡi Trâm Anh đẩy sang miệng Thìn. Chầm chậm bế người yêu tiến về phía giường rồi đẩy nàng nằm ngửa ra, Thìn nằm đè lên người Trâm Anh. Hai người đã nằm trên giường, Thìn nhả môi người yêu ra rồi nói:
– Em hôm nay sao vậy? Anh thấy em là lạ.

Trâm Anh cầm lấy tay của Thìn rồi đưa xuống háng mình:

– Đừng nói gì cả. Yêu em đi. Yêu em nhiều vào.

Bàn tay Thìn vừa chạm vào đáy quần lót của Trâm Anh thì vội rụt ngay lại, vì nó quá nóng, quá ướt át, giống như Trâm Anh vừa đái cả ra quần thì phải. Ở trên, Trâm Anh nhắm mắt lại làm cho một giọt nước mắt bị ép chảy ra ngoài. Cô yêu anh. Yêu anh rất nhiều, nhưng cô biết, rất có thể đây là lần cuối cùng mình được gần anh đến như thế này. Cuộc đời thực tế không mầu hồng khi ta còn là thiếu nữ tuổi cắp sách đến trường. Giờ không còn là trường học nữa, mà là trường đời, là chuyện gia đình, là chuyện tiền nong vật chất.

Thìn thọc lại bàn tay mình vào lồn Trâm Anh:

– Em ướt nhẹp rồi này.

Trâm Anh nhanh chóng kéo cái khóa váy ở bên sườn, cô hơi nhỏm mông lên để tụt cái váy ra, việc cởi quần lót cô thường để dành cho người yêu, cơ bản là chàng thích được như vậy.
Đây không phải là lần đầu hai người làm tình, mà đã là lần thứ 2 … mũ n rồi nên chẳng ngại ngùng gì mà Thìn không lột phăng cái quần lót ướt sũng của Trâm Anh ra, ngay lập tức cái mùi lồn từ sáng chưa rửa bay sộc vào mũi Thìn. Nhưng lồn Trâm Anh cũng được chăm sóc như mặt vậy, từ sáng tới giờ bị cái quần lót bịt kín, rồi đi đái nhiều lần, rồi rỉ rỉ nước dâm từ lúc hai người cọ quẹt ngoài quán ăn cơ mà không có mùi khó chịu, chỉ có mùi nồng nồng đặc trưng của lồn phụ nữ nứng thôi.

Đám lông lồn lòa xòa mọc không trật tự trên cái gò mu cao của nàng nhìn đẹp biết bao, nhìn nó lung tung nhưng rất có nghệ thuật, nghệ thuật sắp đặt.

Trong khi Thìn vục mặt vào lồn mình liếm lên liếm xuống cái cửa lồn, cái hột le thì Trâm Anh tự tay mình tháo từng cái cúc áo, cô không dám để người yêu tháo vì biết đâu trong lúc bấn loạn anh ấy không đủ kiên nhẫn mà xé toạc ra tí nữa lấy gì mà về. Cởi áo sơ mi xong thì Trâm Anh luồn tay ra sau lưng tháo móc khóa cái áo lót mầu hồng, đồng bộ với cái quần lót. Trâm Anh có thói quen mặc đồ lót đồng bộ từ hồi còn là thiếu nữ cơ.

– “Tách”, cái áo lót bung ra làm vú nàng giải thoát, nó to hơn hẳn khi nhìn từ ngoài áo. Trâm Anh thường mặc áo lót nhỏ hơn 1 cỡ so với vú, để vú nàng bớt to, bớt đi ánh mắt dâm dê của vô số kẻ cô gặp hàng ngày.

Trâm Anh đã trần truồng.

Trong lúc bú lồn người yêu thì Thìn cũng thò tay xuống tự cởi quần mình, cái áo thun thì nhanh chóng được chàng lột ra. Vậy là cũng giống như Trâm Anh, Thìn cũng trần truồng và vẫn đang vục mặt dưới háng người phụ nữ đang dang rộng đôi chân kia.

– Em sướng quá anh ơi, anh liếm lồn em à, em thích lắm. Nữa đi anh.

– “Chẹp chẹp chẹp”, Thìn đá lưỡi vào cái cửa lồn đang sũng nước làm phát ra những tiếng kêu dâm dục.

Trâm Anh phải bịt miệng của mình lại, dù sao ở đây cũng là khách sạn, có cách âm hay không cũng chỉ có thằng thiết kế và thi công là biết. Cô bịt miệng để hạn chế bớt tiếng kêu sướng khi được liếm lồn. Trong tất cả các cuộc làm tình của cô với Thìn thì bú lồn là động tác cô thích nhất khi hai người chờn vờn nhau, mân mê nhau, kích thích nhau. Cô thường bảo người yêu bú đến khi mỏi mồm mới thôi, đến khi nước lồn cô bắn ra đầy mặt người yêu mới thôi.

Đúng là trời sinh một cặp, Thìn cũng thích nhất là được bú cái lồn hồng hào dù bị địt không ít lần của Trâm Anh, cái lồn ấy nó rất đẹp khi được chăm sóc rất kỹ lưỡng, các mép thịt ở lồn vẫn hồng như gái mới lớn, cái mu lồn vun đầy, cái đầu lồn nhu nhú ở đầu, rồi cái lỗ đít nhỏ nhắn nheo nheo làm cậu như mê li mỗi lần vục mặt vào.

Đã mỏi miệng, và có vẻ như đã đủ, Thìn nằm ngửa ra để Trâm Anh làm phần việc của mình, tóm lấy khúc côn thịt của người yêu. Trâm Anh há hết cỡ miệng mình ra để nhét cái buồi to và dài của Thìn vào miệng. Cái buồi của Thìn là cái buồi đầu tiên và duy nhất mà Trâm Anh được sử dụng cho đến bây giờ. Cô thỉnh thoảng trong lúc nhớ người yêu vẫn xem phim sex nên biết được rằng, buồi của Thìn thuộc loại khá to so với đàn ông Việt Nam, tất nhiên so với buồi Tây thì không bằng, nhưng mình là lồn Việt nên chọn buồi Việt. Người Việt Nam ưu tiên dùng hàng Việt Nam. Buồi Thìn dài chừng 16 cm chứ không ít đâu, to thì bằng một vòng tay của cô chứ bé nhỏ gì. Nhưng quan trọng hơn cả, Thìn địt rất lâu, rất dai, lần nào cũng làm cho Trâm Anh phải cực khoái vài lần mới chịu xuất tinh trùng đặc sệt vào lồn cô.

– “Trâm Anh ơi, anh sướng quá, mạnh lên em”, tiếng Thìn rên rỉ khi Trâm Anh mút chùn chụt cái đầu khấc, một tay không quên xoa nắn đôi hòn giái to đùng.

Trâm Anh mạnh dạn đẩy sâu đầu khấc của Thìn vào tận cuống họng, buồi mới vào được hơn nửa thôi đã làm cho nàng nghẹn ứ rồi, không dám đẩy sâu hơn nữa, đây cũng là kiểu nàng bắt chước mấy nữ diễn viên sex, cho buồi địt họng. Nhưng có lẽ nàng không có khiếu làm diễn viễn sex khi lần nào cũng như lần nào học mãi mà chẳng được, đầu buồi mới chạm vào amidan thôi là đã nghẹn đến mức buồn nôn phát ọe ra rồi.

Đỏ mặt tím tai, Trâm Anh nhả buồi Thìn ra nói:

– Của anh to quá, em không mút sâu hơn được. Hix hix.

Thương người yêu cố sức chiều mình, Thìn tóm vai nàng kéo lên phía mình, để đôi vú trần to khủng của nàng đè lên ngực mình. Hai người ôm nhau thật chặt một hồi trong những nụ hôn dài bất tận.
– Địt em đi anh. Em nứng rồi.

– Em muốn kiểu nào trước.

Trâm Anh biết là mỗi lần làm tình, Thìn đều sử dụng hầu như tất cả các tư thế với cô rồi mới chịu ra, nào là truyền thống, nào là úp thìa, nào là doggy, nào vác cầy, rồi có lần còn bế hẳn cô lên người mà địt nữa. Chuyện trai vùng biển địt khỏe nhiều người nói cho cô nghe và chính cô là người kiểm chứng. Vậy nên kiểu nào trước chả được. Nàng nói:

– Kiểu nào trước cũng được anh ơi, nhanh lên em thèm lắm rồi.

Nói thì nói vậy, cứ như là để cho người yêu chủ động nhưng Trâm Anh lại leo lên người Thìn rồi thò tay xuống dưới cầm buồi mà căn chỉnh vào cửa lỗ lồn mình rồi ngồi bẹt xuống. Nàng chơi kiểu cưỡi ngựa đầu tiên.

– Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Buồi Thìn khó khăn chọc vào lồn Trâm Anh. Đã bao lần rồi nhưng lần nào cũng thế, cảm giác chật ních, len lỏi luôn luôn xuất hiện mỗi lần buồi đâm vào lồn. Nước thì lênh láng chứ có phải khô cạn kiểu hiếp dâm đâu. Vì lỗ lồn Trâm Anh nhỏ hay vì buồi Thìn to, chuyện đó đến giờ chưa ai giải thích nổi.
– “Bóp vú em đi anh”, Trâm Anh sàng xẩy mông đít để buồi được chọc sâu nhất vào sâu tận cùng trong lồn, như để kích thích thêm nơi vú, nàng hướng dẫn cho chàng.

Thìn vừa ngắm nhìn Trâm Anh đang nhắm mắt vừa bóp vú. Nhìn mái tóc Trâm Anh đang rũ rượi, nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng lúc này, sao Thìn thấy đáng yêu thế, thấy dâm dục thế, thấy quyến rũ thế.

Sau một hồi sàng xẩy thì Trâm Anh đã đạt được cực khoái đầu tiên của cuộc làm tình ngày hôm nay, bao giờ cũng thế, làm tình với anh đảm bảo sẽ được cực khoái, cái cực khoái của buồi chọc vào lồn nó hơn hẳn với những lần cực khoái do thủ dâm, Trâm Anh thủ dâm cũng không phải là ít lần, cơ bản hai người ít có thời gian bên nhau, mà Trâm Anh lại đang trong kỳ sung sức.

Sau đó đến lượt Thìn trổ tài trên người Trâm Anh. Như đã kể ở phần trên, Thìn địt tư thế truyền thống đầu tiên, sau đó Thìn địt kiểu doggy khi bắt Trâm Anh chổng đôi mông căng mọng mũm mĩm ra phía sau để nhét buồi vào, tư thế thứ ba thì hai người nằm xuôi kiểu úp thìa. Và cuối cùng, khi Thìn đang gác hai chân Trâm Anh lên vai cũng là lúc cuộc làm tình đã trôi qua được gần 1 tiếng đồng hồ, thấy đã đến lúc nên Thìn tăng tốc thúc mạnh những cú lút cán vào lồn Trâm Anh:
– Trâm Anh ơi, anh sắp ra rồi.

– Nhanh đi anh, mạnh nữa đi anh. Em cũng sắp sướng rồi.

– “Bạch bạch bạch”, Thìn tăng tốc dập những nhát cuối cùng như vũ bão vào cái lồn cũng đang có dấu hiệu co bóp của Trâm Anh.

– Anh bắn vào lồn em nhé.

– Vâng anh bắn đi, mai em có kinh rồi. Bắn đi anh. Em thích tinh trùng của anh trong lồn em lắm. Bắn đi anh. AAAAAA, em lại sướng nữa rồi anh ơi.

Buồi Thìn giật giật bắn những giọt tinh trùng đặc sệt vào sâu tận cùng trong lồn Trâm Anh. Hòa quyện đến từng mililit. Hạnh phúc và đê mê.

Nằm gọn trong lồng ngực của người yêu, Trâm Anh đang cố gắng ghi nhớ thật kỹ cái cảm giác này, cảm giác tinh trùng anh vẫn đang ngập tràn trong bướm, cảm giác ấm áp khi được rúc trọn đầu vào khuôn ngực vạm vỡ của anh, rồi cái mùi rất đàn ông từ nách anh. Cô biết rằng, mình sẽ chẳng còn cơ hội được như vậy nữa đâu.
Thìn thì không nghĩ như vậy, anh đang nghĩ về hạnh phúc của hai đứa, về tương lai hai đứa sẽ nên đôi nên lứa. Anh thủ thỉ với người yêu:

– Trâm Anh này, lần trước anh có nói với em về chuyện làm đám cưới. Em nói chờ chúng mình tốt nghiệp rồi tính. Giờ cả anh và em đều tốt nghiệp rồi.

Nghe Thìn nói vậy, Trâm Anh thôi không còn cảm giác sung sướng mà hai đợt cực khoái vừa rồi mang lại, cô trở về với cảm giác thực tại. Hôm nay định bụng sẽ cùng anh làm chuyện vợ chồng, rồi cô sẽ trực tiếp nói với anh cái điều mà cô biết trước mình sẽ phải làm, chính là nói lời chia tay anh. Nhưng giờ đây cô không còn đủ can đảm để lên tiếng, biết nói với anh thế nào đây. Anh làm gì có lỗi chi. Anh yêu chiều cô hết lòng, anh coi cô như nữ hoàng của mình. Anh sinh ra ở đâu, cha mẹ giầu nghèo như nào đâu phải lỗi của anh. Cuộc sống của anh có vất vả đi như thế nào chăng nữa anh cũng chưa bao giờ ngửa tay xin cô một đồng nào. Tất cả những lần hai đứa đi chơi, đi ăn đều là anh chi trả, có mấy lần Trâm Anh nằng nặc trả tiền nhưng anh đều không đồng ý. Anh nghèo thì nghèo thật nhưng chưa bao giờ là thằng đàn ông hèn.
Vậy nói với anh lý do gì đây? Có phũ quá không khi nói với anh rằng, tình yêu là một chuyện, còn lập gia đình lại là một chuyện khác, rằng anh ơi: Em không thể lấy một vệ sĩ xuất thân bần nông.

Chẳng biết nói gì, cũng không đủ can đảm nói lên sự thật, Trâm Anh đành đánh trống lảng:

– Chuyện đó để từ từ tính được không anh?.

Tính Trâm Anh thì Thìn biết, cô yêu hết lòng, chiều hết sức nhưng rất thực dụng, rất thực tế. Với Trâm Anh, những chuyện như kiểu “một mái nhà tranh hai trái tim vàng”, chuyện “công chúa cưới anh tiều phu” chỉ là chuyện cổ tích dành cho con trẻ mà thôi. Giờ là lúc quyết định, lúc đối mặt với thực tế. Giọng trầm trầm, Thìn nói như thở:

– Trâm Anh này, có phải gia đình em chê anh không xứng với em?

Nghe anh nói vậy thì Trâm Anh hiểu là anh cũng manh nha biết được chuyện gia đình cô không đồng ý để cô và anh tiến xa. Nhưng thời đại này là thời đại nào, không còn phải là thời phong kiến cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, cơ bản vẫn là do bản thân mình quyết định, cha mẹ chỉ là một phần mà thôi:
– Chuyện này cũng là một phần thôi. Cơ bản là ……

Trâm Anh không dám nói hết câu. Thìn gặng hỏi, anh vẫn ghì chặt đầu người yêu vào lồng ngực mình như cố níu kéo một cái gì đó:

– Cơ bản là sao?

Thấy Trâm Anh không nói gì mà chìm vào suy nghĩ mông lung nào đó, Thìn nói tiếp:

– Anh nay đã tốt nghiệp rồi, sẽ cố gắng tìm một công việc, anh tin với kiến thức và kỹ năng mà anh có được sẽ không khó để ổn định cuộc sống. Em cứ tin ở anh, anh sẽ không làm cho em khổ đâu.

Trâm Anh vẫn không nói gì, cô đang suy nghĩ về điều mà anh vừa nói. Anh nói đúng nhưng không đủ. Đúng ở cái là anh có thể tìm được công việc. Nhưng không đủ ở chỗ, anh mãi mãi chỉ là một thằng nhà quê mưu sinh nơi thành thị. Anh ơi là anh ơi. Em biết nói với bố mẹ thế nào đây? Em sao dám quẳng cuộc đời mình cho anh đây, em từ bé chưa chịu khổ bảo giờ, và em cũng không muốn khổ. Anh ơi, đến nhà anh còn chưa có thì lấy gì anh đảm bảo đây anh.
Thấy Trâm Anh vẫn không nói gì, Thìn biết chuyện này cô không dám nói thật cho mình biết:

– Trâm Anh, sao em không nói gì?

– Em, em ….. Thôi mình về đi anh. Chuyện của anh và em để từ từ rồi tính.

Nói xong, Trâm Anh rời khỏi giường đi tìm quần áo đang nằm mỗi nơi một chiếc rồi mặc vào, cô còn quên cả rửa lồn, thói quen mỗi lần làm tình xong của cô. Giờ Trâm Anh có cảm giác rất xót xa, cô thấy mình vừa đánh rơi một thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Đánh rơi tình yêu!. Hay chính xác hơn, chính cô đã vứt bỏ tình yêu của mình.

Trâm Anh ra khỏi phòng trước để lại Thìn vẫn còn đang mặc đồ, cô bặm môi cố tình không chào anh, cô có cảm giác mình sẽ khóc khi nhìn vào đôi mắt anh. Cô sợ anh hay sợ chính cô.

Thìn nín lặng nhìn người yêu đóng cửa phòng khách sạn bước ra ngoài. Anh biết rằng mình cần cho Trâm Anh một thời gian để suy nghĩ kỹ về chuyện này, nó là chuyện cả đời của người con gái. Phận gái thuyền quyên, bến trong bến đục là do lựa chọn lúc này. Vậy là chuyện cưới hỏi đang bàn dở dang đành gác lại.
mày copopy của thằng fogman bên trời đất à..thằng này sáng tác nhiều truyện hay vl
 
Bên trên