• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

[Truyện tối tác]

Tuổi thơ của DeptrainhatmienBac(Viết tắt là Tun) là những chuỗi ngày "chơi đổng, chơi nghiễng". Cùng đám đàn anh bắt đầu tập tành những thú vui đầu đời. Một hôm anh Bình "mặt xấu" sau chuyến đá xe thành công trót lọt đã rủ Tun đi chơi một món mà theo lời ảnh là "đặc sản". Ảnh cao hứng:
- Mày đi "xào ướt" với tao một cái cho biết với người ta.


Tun xụ mặt không biết đó là gì. Nhưng tuổi trẻ ham vui, lại được theo đàn anh học hỏi nên gã khoái chí lắm. Thế là nó đặt đít lên con xe wave tàu đã mục hết dàn lông để thẳng tiến ra công viên. Tới đó, Tun thắc mắc liền hỏi Bình "mặt xấu":
- Ủa? tới đây tìm gì vậy anh?

Bình "mặt xấu" ngó quanh một lúc rồi chỉ tay vào một "cô bé" mặc áo hai dây đang đứng láo liêng nhìn dòng người qua lại:
- Mày tới biểu con nhỏ đó lại đây!

Tun nghe lời đàn anh, lập tức tiến tới gần cô bé nọ, hất hàm nói:
- Em! Lại đằng kia cho anh hai của anh hỏi này cái!

Cô bé nhìn thấy Tun thấp bé lại kêu mình bằng em, liền nguýt một cái. Giọng ồm ồm nói:
- Em mụ nội mày! Thằng nào đòi kiếm tao đâu?

Tun nghe giọng của "cô bé" vừa phát ra liền biết đây không phải là con gái hay phụ nữ gì ráo trọi. Mà là một thằng "lại cái" tô son môi đỏ chót. Tun quay người tới chỗ Bình "mặt xấu". Gã pê đê kia cũng cất bước theo sau. Tun vừa đi vừa ngẫm nghĩ "Cha nội này định chơi trò gì đây? Không lẽ kêu thằng bê này lại lắp đít mình?". Gã pê đê vừa tới liền nhận ra "mối quen" nên nở một nụ khào khào cười thân thiện. Bình "mặt xấu" hất mặt về phía Tun rồi nói:
- Em giúp nó vào đời giùm anh!

Gã pê đê vừa quay qua, Tun đã chạy bắn khói!
Về tới nhà, Tun vẫn còn cảm thấy ám ảnh vụ hồi nãy. Nó lẩm bẩm:
- Xém chút nữa là tiêu "đời trai" rồi. Mẹ bà thằng Bình! Tưởng gì, rủ mình chơi bê mới ghê!

Tun nằm chửi đổng một chút rồi nhìn lên mái nhà. Chợt nó thở dài, nghĩ về tương lai ngày sau sẽ ra sao. Chẳng lẽ phải làm lính, làm đệ cho tụi Ba già cả đời? Ánh mắt nó lóe lên một tia sáng, cho thấy rằng nó không cam tâm như vậy. Trên tường, kế bên cái giường nó ngủ chi chít những dòng chữ "Sinh ra để làm đại ca". Hai chữ "đại ca" đã ám ảnh Tun từ tấm bé. Để đạt được sự oai phong lẫm liệt đó. Nó đã chấp nhận đánh đổi cả tương lai và sự kỳ vọng của gia đình để bước vào con đường này. Đó là con đường mà nó đã chọn.
 

Giáo chủ Phương Lạp

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Được đàn anh che chở, lại đang tuổi mới lớn "thèm yêu". Những lúc rảnh rỗi, Tun thường lân la đến những quán nước bên ngoài trường trung học cơ sở để "tìm mồi". Một là những thằng nhóc con nhà khá giả. Hai là những cô em học sinh với nhan sắc hoa khôi. Nhưng lại đem lòng yêu thích những tay giang hồ con như nó.
Nhờ có sự giúp đỡ hết mình của Ba già, Tun bắt đầu nổi như cồn ở khu vực trường X. Nó bắt đầu thu tiền bảo kê và yêu hết em này tới em khác. Những em gái đó thì cần có một thằng bồ có số má để ra oai với bạn. Còn nó thì cần được "yêu", được thỏa mãn những cảm giác đê mê xác thịt đầu đời. Nhưng tất nhiên là ở độ tuổi đó, chưa có em gái nào đủ "lầy" để trao trọn tấm thân cho Tun. Hoặc nói trắng ra là con gái thời nay đã bắt đầu già đời hơn. Chúng chỉ cần hù "em chưa đủ tuổi" là đủ làm cho Tun xanh dái. Không dám làm điều gì bậy bạ dù rất muốn. Yêu đương mà chỉ rờ mó, hôn bóp mãi thì cũng chán. Tun bắt đầu chuyển mục tiêu sang các "chị" học cấp ba. Vì theo sự hiểu biết của nó, mấy "bà" đó đã đủ tuổi để cho nó cái mà nó cần. Thế nhưng dự định đó chưa kịp thực hiện thì nó đã bị người ta phục kích. Một băng nhóm làm giày gồm những thanh niên ở tây nguyên đã bắt đầu nhăm nhe đến địa đàn của nó. Lần đầu tiên kể từ khi bước ra giang hồ, nó bị người ta đánh tét đầu phải đi cấp cứu. Nhưng với bản tính gan lỳ, bị thương đến như vậy mà nó vẫn cầm cây để chơi lại. Đám xưởng giày thấy máu thì bắt đầu hoảng, còn Tun thì máu điên đang dâng cao. Cứ thế mà đuổi theo cho đến khi mắt nó hoa lên rồi bất tỉnh lúc nào không biết. Lúc tỉnh dậy, nó đã ở trên giường bệnh và bên cạnh là người mẹ đang gục đầu trên ghế bố. Khóe mắt vẫn còn dính bết những sợi lông. Có lẽ là mẹ nó đã khóc rất nhiều. Vừa định ngồi dậy thì đầu nhói lên, nó rên một tiếng thì mẹ nó giật mình thức giấc. Nước mắt mẹ nó lại chảy ra. Nó thấy bụng nó như thắt lại, định mở miệng nói một câu gì đó nhưng không thể. Không biết là do nó không biết phải nói gì. Hay là do nó đang chạnh lòng vì mẹ nó... Vết thương cũng không quá nghiêm trọng nên nó mau chóng được xuất viện. Về đến nhà, cha nó nhìn nó bằng một cặp mắt bén hơn lưỡi lam. Vốn mắt ông đã hí, lại còn liếc Tun khiến cho nó càng sợ sệt hơn. Cha của Tun động đùi, có lẽ ông định đứng lên. Nhưng chỉ thấy ông nhìn vợ một cái rồi lại ngồi xuống, thở dài như chịu đựng.
 

Giáo chủ Phương Lạp

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Nhưng căn nhà với sự nhu nhược của người cha và sự nuông chiều của người mẹ thì không thể nào ngăn được Tun. Vừa thấy khỏe khỏe, nó lại ra quán cà phê đầu đường để tìm đại ca. Ba già thấy nó xuất hiện liền nở một nụ cười chào đón:
- Ê, thằng nhóc! Đỡ chưa mậy?

Tun cười cười:
- Dạ, đâu có gì đâu anh Ba! Bị ngoài da thôi mà...

Trong bụng nó thì lại nghĩ "** mẹ ông, đại ca con *** gì mà lúc nằm nhà thương không thấy tới hỏi thăm một tiếng". Từ lâu, Tun đã mang trong mình suy nghĩ rằng sớm muộn gì cũng lật thằng già này. Ba già đúng với cái tên, mặt đã già hơn tuổi. Mà tuổi tác cũng đã quá năm mươi. Sở dĩ gã còn đứng được ở địa bàn này chẳng qua là vì số má gây dựng từ trước là một. Cái thứ hai là quanh khu này toàn bà con, anh em nhà gã. Cộng thêm mớ đàn em đào tạo từ nhỏ nên cũng có không ít tiếng nói. Tuy vậy, Ba già sống khá chó đẻ với đàn em. Ăn chia không đều nên nhiều đứa bất mãn. Cũng chẳng hiểu lý do gì mà đám đàn em không lật Ba già mà để gã phè phởn đến bây giờ. Chính vì điều đó mà Tun coi cả đám đó không ra gì. Luôn nói với mấy thằng anh em thân tín của mình rằng:
- Đám thằng Bảy, thằng Cu sẹo, thằng Chín trọc toàn trứng dái mủ. Mẹ! thằng Đen mới quen được em ngon cơm. Chở đi chơi ngang quán cà phê bà Ba Phụng. Ba già thấy vậy liền quắc lại, tưởng sao bay lại bóp vú con người ta tỉnh bơ. ** mẹ nó, tụi mày nghĩ coi! Đám thằng Bảy nó làm anh mà thấy vậy không bênh em mình. Theo bợ đít con chó già đó riết rồi...

Tun nói với giọng ấm ức nên líu cả lưỡi, nói trước sau cũng không được mạch lạc. Nhưng đám đàn em cũng hiểu đại ý câu chuyện. Và biết rằng Tun đã bất mãn với Ba già từ lâu. Nhưng ngặt một cái là đám đệ của nó đông quá. Tun ngoài cái quần xà lỏn với mấy thằng đàn em ốm đói ra thì lấy gì để lật? Đó là một vấn đề khiến Tun luôn đau đầu suy nghĩ. Thứ nhất là phải gài cho thằng Ba già mất uy tín nặng một vố. Hoặc ít ra cũng phải làm cho nó bị suy giảm lực lượng. Thứ hai là phải từ từ thu nhận đàn em để có cơ hội trở mình. Nghĩ là làm, Tun bắt đầu qua địa bàn khác để quậy phá, gây sự đánh nhau rồi tự xưng là "Em anh Ba già". Nhưng Tun còn non nớt quá. Chỉ ngay vụ đầu tiên, đại ca của khu bên kia đã qua tìm Ba già rồi lôi Tun ra hỏi tội. Lần đó Tun bị Ba già xáng cho bạt tai xém gãy răng vì tội ngu. Điều đó càng củng cố thêm quyết tâm hạ Ba già của Tun hơn.
 

-Cáo-

Tao là gay
Bên kia bị Mạnh Thương cho uống trà rồi hả qua đây kể chuyện mày 🤣🤣
 

Giáo chủ Phương Lạp

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Rõ ràng là không đánh không quen biết. Sau cái lần đập Tun tét đầu rồi bị băng Ba già tìm tới hỏi tội. Đám ở xưởng giày không dám léo hánh tới trường học nữa. Tun mò tới chỗ tụi nó, đám xưởng giày thấy gương mặt kênh kênh của Tun thì bực lắm mà không nói gì. Tun tới gần, giả bộ hỏi vài câu liên quan đến việc mà tụi nó làm rồi từ đó nó thường xuyên lui tới mỗi ngày. Dần dà, cả đám cũng là thanh niên phổi bò nên ác cảm từ từ xí xóa. Tun bắt đầu nhậu chung với đám xưởng giày rồi trở nên thân lúc nào không biết. Đám xưởng giày nói rằng rất nể phục sự gan lỳ của Tun. Lần đó bị tụi nó đánh chảy máu đầu mà vẫn dám cầm cây lùa ngược. Tun cười nói:
- Bữa đó tao liều đại thôi. Tụi mày mà đứng lại là tao gãy ở đó rồi!

Đám ăn nhậu thanh niên nào cũng vậy. Ban đầu chưa say thì nói giọng đạo nghĩa văn chương. Tới chừng ngà ngà say là bắt đầu bắt lỗi nhau. Tụi ở xưởng giày nói rằng Tun có ý chê tụi nó nhát. Tun vì có hơi men nên cũng nói cứng:
- Con ***, tao nói đó rồi sao?

Vậy là ly bay chén vỡ, làm náo động cả xóm. Cũng may là thằng nào thằng nấy cũng muốn quắc cần câu nên không xảy ra chuyện gì đáng tiếc. Tun được một ông tốt bụng trong xóm đó chở về nhà. Mẹ Tun lại khóc, cha Tun lại thở dài. Và sau khi tỉnh rượu, Tun lại đi tiếp...
*
**
***
Ngày hôm đó, Tun vẫn ngồi ở quán cà phê trước cửa trường học như thường lệ. Đột nhiên có một gã đàn ông cao cao, gầy gầy tiến lại ngồi kế bên Tun dù mấy bàn khác vẫn còn trống. Tun thấy thằng cha này không được đàng hoàng nên giở giọng hăm dọa:
- Ê! Chỗ khác sao không ngồi? Đang nực gần chết mà xáp lại đây làm gì?

Đáp lại sự hùng hổ của Tun là sự bình tĩnh, tự nhiên của gã đàn ông. Gã nở trên môi một nụ cười rồi ôn tồn nói:
- Cậu em muốn làm đại ca lắm đúng không?

Không hiểu sao, câu nói đơn giản đó lại làm cho Tun xìu lại. Nó ngồi xuống, bưng ly cà phê lên khuấy khuấy. Rõ ràng là nó đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao chỉ một câu nói mà khiến nó trở nên khó xử đến vậy. Người đàn ông tiếp:
- Chuyện đó thì đâu có gì khó.

Tun cười nhạt rồi nói:
- Hơ! Nói thì dễ lắm...

Nó đặt ly cà phê xuống rồi mới bắt đầu nhìn kỹ khuôn mặt của thằng cha này. Mặt thằng chả trắng bách như bôi kem quá lố. Miệng thì đánh son đỏ chót lại để hàm ria mép coi y hệt ca sĩ Tuấn Anh nổi tiếng hải ngoại. Gã đàn ông kỳ lạ tiếp:
- Nếu cậu em thiệt sự muốn vậy thì phải có tiền trước đã!

Tun ngồi im rung đùi không đáp. Gã đàn ông đưa tay bóp dế Tun một cách thản nhiên khiến Tun giật nảy người làm đổ cái bàn nhựa. Ly cà phê rớt xuống đất bể toang, văng miểng tung tóe. Tun hét lên:
- Mày làm con *** gì vậy?

Chủ quán từ trong bước ra la lớn:
- Trời ơi mấy cha ơi mấy cha!Đánh lộn đi chỗ khác đánh. Đừng có phá chỗ tui làm ăn giùm cái!

Gã đàn ông không để ý tới nét mặt giận dữ của Tun mà chỉ liếm mép:
- Đu! nhìn mặt còn non non vậy mà "bự" dữ ta!

Bị bóp dế bất ngờ lại trúng hai hòn dái, Tun lập tức cảm thấy đau lóng lên tới não. Sau cú giật nảy đó thì Tun chỉ đành cúi gập người để ôm"của quý".Để mặc gã đàn ông quái dị từ từ khuất bóng...
 

Giáo chủ Phương Lạp

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Ít lâu sau, Tun vẫn giữ mối hận trong lòng không sao quên được. Nó hứa rằng nếu gặp lại thằng chó bữa trước sẽ đánh cho ba má nó nhận không ra. Tun gắp một gắp hủ tiếu đưa lên miệng xì sụp thì thấy thằng cha quái gở hôm nọ từ xe hơi bước xuống. Tun lập tức đứng dậy định lao tới thì mấy đứa đàn em nhanh tay cản lại. Qua lời kể của Tun, tụi nó đã lờ mờ biết đó là ai. Hành động vừa rồi của Tun lại càng làm cho tụi nó không còn nghi ngờ gì nữa. Tun chửi thề:
- ** má tụi mày làm gì vậy? Bỏ ra!

Mấy đứa đàn em thì thầm nói với Tun:
- Không giỡn mặt với Hoàng bác sĩ được đâu anh!

Tun nói lớn:
- Hoàng bác sĩ là thằng con *** nào?

Cũng hên cho Tun, Hoàng bác sĩ đã đi đâu mất. Đám người ngồi trong quán ăn hủ tiếu nghe thấy Tun chửi Hoàng bác sĩ liền ngoái đầu nhìn. Ông chủ quán hủ tiếu nói với Tun:
- Mày hên đó! ** má thằng Hoàng bác sĩ mà nó nghe được là mày tới số với nó rồi.

Nghe ông chủ nói vậy, Tun cũng xìu nên ngồi xuống hạ giọng:
- Thằng đó ghê lắm hả chú?

Ông chủ quán hủ tiếu đáp:
- Đại ca mày không có cái lai nào với nó đâu! Câu hồi nãy mày chửi mà để nó nghe được đó he. Nó thẻo lỗ tai mày cho chó ăn luôn!

Ông chủ quán hủ tiếu cũng là bạn của Ba già, lời nói của thằng chả chắc chắn là xác thực nên khiến cho Tun xanh dái. Xém chút nữa là mỏi mệt với Hoàng bác sĩ rồi. Nhưng Tun cũng ấm ức nên kể lại chuyện hôm bữa cho ông chủ quán nghe. Ông chủ quán nghe xong câu chuyện liền nói:
- Vậy là nó chấm mày rồi...

Tun ngạc nhiên hỏi:
- Chấm gì chú?

Ông chủ quán hủ tiếu cười tủm tỉm ra chiều bí hiểm. Thấy nét mặt thằng Tun sốt ruột, thằng chả mới tiếp:
- Mấy thằng nhóc nhóc bụi đời ở khu này mà nó thấy được mắt một chút là đều "qua tay" nó hết rồi đó!

Tun tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Là sao chú?

Ông chủ quán ra chiều bực dọc:
- Mày mới ra chơi hay sao mà còn giả ngu?

Tun quả thật không hiểu gì, lại thấy thằng cha chủ quán giở giọng nạt nộ nên cũng đâm ra bực bội. Nhưng dù sao cha này cũng là bạn của Ba già nên nó đành bỏ qua. Đám người lớn đúng là khó hiểu. Có gì thì nói mẹ ra cho rồi. Làm mẹ gì phải úp úp mở mở rồi bắt người ta hiểu.
*
**
***
Mấy bữa sau. Tun đang ngồi uống cà phê như thường lệ thì có hai thằng ba trợn tiến tới gần. Tun thấy cái màu hai thằng này muốn tới gây sự nên ngầm thủ thế. Có biến là chơi lại liền. Tuổi trẻ háo thắng, lại thủ con dao thái lan cán vàng trong người thì sợ gì ai. Hai thằng ba trợn đó bước tới hất hàm:
- Ê nhóc, anh Hoàng nhắn mày tới gặp!

Tun đáp:
- Hoàng nào? Tao đéo quen thằng Hoàng nào hết!

Tun biết ngay là Hoàng bác sĩ nên có ý hơi ngại. Nhưng ngặt cái là đàn em nó đang ở phía trong. Lại có mấy nhỏ học sinh đang ngồi ở mấy tiệm bánh tráng gần đó nên nó phải ráng nói cứng để "giật le". Chẳng ngờ, vừa nói tiếng trước tiếng sau nó đã bị nắm đầu lên gối, xây xẩm mặt ***. Cú ra tay quá bất ngờ khiến nó không kịp phản kháng. Một thằng nghía thấy lúc nãy tay nó cứ rờ rờ ở bên hông quần nên tiến lại giằng lấy:
- Mày thủ dao đâm ai đây? Giờ mày đi không?

Tun cố sức giằng lại nhưng không được. Sức vóc thằng nhỏ mới lớn như Tun thì làm sao chơi lại hai thằng cô hồn vạm vỡ kia được. Hai thằng cô hồn nói:
- Đi! Lớ chớ là tao đấm chết mẹ tại đây!

Vậy là Tun bị nắm đầu dẫn đi một cách dễ dàng. Bao nhiêu mặt mũi, le liếc trước mặt đàn em và gái gú đều mất sạch.
 
Bên trên