• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

[ Truyện sáng tác ] Tuổi thơ của Ngụy Trung Hiền xamvn, Nhị Gia.

DeptrainhatmienBac

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Bà chủ quán cà phê nghe Ngụy Trung Hiền hỏi vậy, cũng không nói gì. Mà xào bài tarot, trải bài ra và yêu cầu Ngụy Trung Hiền rút 5 lá bài ra giống thằng Thịnh và con bé Giang. Ngụy Trung Hiền nghĩ đến việc sau này mình có giàu không trong lòng và rút ra 5 lá bài. Đặt lên bàn cà phê trước mặt bà chủ quán cà phê, mà bây giờ Ngụy Trung Hiền mới để ý. Những lá bài tarot này mang 1 màu sắc gì đấy khá u ám, đen tối, không giống những bộ bài tarot mang màu sắc tươi sáng mà Ngụy Trung Hiền từng thấy trên youtube. Đặt 5 lá bài trước mặt bà chủ quán cà phê xong, bà ấy nhìn những lá bài 1 lúc. Mặt bà ấy chợt biến sắc, vẻ mặt thoáng nét sợ hãi còn hơi cả lúc xem bài tarot cho con bé Giang. Rất lâu bà ấy yên lặng, đám Ngụy Trung Hiền cũng yên lặng theo. Không gian yên lặng như tờ, mãi 1 lúc lâu sau Ngụy Trung Hiền cảm thấy khó chịu trong lòng nên hỏi: "Sao chị, sau này em có giàu không ?". {ops}
Lúc này, bà chủ quán cà phê mới nói bằng 1 giọng không rành mạch cho lắm: "Sau, sau, sau này em sẽ rất nổi tiếng, ngàn, ngàn người, người, vạn người sẽ biết đến em". {ops}
1 câu trả lời không có liên quan đến câu hỏi của Nhị Gia, nó không hiểu bà chủ quán cà phê có ý gì khi nói vậy ? Nó thắc mắc có khi nào bà này phát điên rồi không, thì bà ấy đứng dậy nói: "Hôm nay chị có việc bận, các em đi về hết đi. Quán đóng cửa". {ops}
Cả đám thằng Nhị Gia kinh ngạc, chưa hiểu chuyện gì. Mãi 1 lúc lâu sau, đám thằng Nhị Gia ý thức được điều bà chủ quán cà phê nói thì chúng nó mới đứng dậy tính ra về. Nhưng con bé Giang nói: "Khoan đã mấy bạn, trả tiền nước đã rồi về". {embarrassed}
Nghe con bé Giang nói vậy, bà chủ quán cà phê mới nói: "Không cần, chầu cà phê này chị cho các em luôn đấy. Không cần trả tiền, sau này các em cũng không được đến đây nữa". {ops}
Nghe đến đây, đám Nhị Gia hiểu. Bà chủ quán cà phê đuổi khéo chúng nó, cả đám sửng sốt, ngạc nhiên. Không hiểu chúng nó đã làm gì hay nói gì để khiến bà chủ quán cà phê tức giận chúng nó mà đuổi chúng nó đi như vậy. Nhất thời, chúng nó không biết phải làm gì. Thì thằng Thịnh là đứa máu nóng nhất đám vừa lên tiếng vừa chỉ tay vào mặt bà chủ quán cà phê: "Đi thi thì đi, thật bực mình. Lên thành phố Phú Yên chơi mà tự nhiên bọn mình lại dây vào 1 bà điên. Chị tưởng bọn tôi quý báu chị lắm đấy ?". {feel_good}
 

DeptrainhatmienBac

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Xong nó quay ra nói Ngụy Trung Hiền và con bé Giang: "chúng mày đâu, đi". {feel_good}
Nghe thằng Thịnh nói vậy, thằng Nhị Gia và con bé Giang liền đi theo sau thằng Thịnh. Chúng nó cũng không muốn ở lại đây, bởi bà chủ quán cà phê cũng không muốn lưu giữ chúng nó ở lại. Bọn Ngụy Trung Hiền không biết, chúng nó vừa quay lưng đi ra cửa. Bà chủ quán cà phê đã nhìn theo chúng nó bằng ánh mắt rất ám ảnh, mà nếu chúng nó biết được sẽ vô cùng sợ hãi. Ánh mắt đấy nữa như đề phòng, nữa như kinh sợ, nữa như ngạc nhiên. Nhìn chúng nó, không. Phải nói đúng hơn là nhìn thằng Nhị Gia bằng ánh mắt như nhìn sinh vật lạ mà bà ấy mới thấy lần đầu tiên trong đời. {surrender}
Ra đến cửa quán cà phê rồi, nhưng thằng Thịnh vẫn chưa hết bực mình. Nó quay ra nói với Ngụy Trung Hiền và con bé Giang: "Địt mẹ, tức thật chúng mày ạ. Cứ tưởng lên thành phố Phú Yên chơi được vui, ai ngờ bị 1 bà điên xua đuổi". {confuse}
Con bé Giang lên tiếng: "Bỏ đi bạn, bà ấy không thích bọn mình thì kệ đi. Từ nay không đến đây nữa". {embarrassed}
Thằng Thịnh vừa lấy xe đạp vừa quay qua nhìn con bé Giang và trả lời: "Nhưng tao không bỏ qua được chuyện này". {feel_good}
Riêng Ngụy Trung Hiền thì nghĩ, thật ra cũng có những chuyện bà này nói không sai. Nếu bảo nói bừa cũng không đúng, rồi khi nghĩ đến ánh mắt khác thường của bà chủ quán cà phê nhìn Ngụy Trung Hiền bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa cảnh giác, đề phòng vừa khiếp sợ, như bà ấy đang nhìn 1 sinh vật lạ. Là Nhị Gia lại nổi hết cả da gà, không hiểu sao Nhị Gia thấy bà ấy muốn nói với nó chuyện gì đấy. Và không hiểu sao Nhị Gia lại có suy nghĩ thái độ khác thường, trở mặt của bà ấy đối với chúng nó là do Nhị Gia. {ops}
 

DeptrainhatmienBac

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Đám thằng Nhị Gia lên xe rời khỏi quán cà phê rồi, tự nhiên không ai nói với ai câu nào. Thằng Thịnh chở Nhị Gia phía sau, con bé Giang đi xe đạp điện 1 mình. Chúng nó cứ đi mấy vòng quay thành phố Phú Yên không có đích đến. Có lẽ, chuyện ở quán cà phê làm tất cả chúng nó mất vui nên chúng nó không muốn nói chuyện. Mãi 1 lúc lâu sau, cũng chính thằng Thịnh lên tiếng phá bỏ bầu không khí ngại ngùng giữa tất cả chúng nó: "Bây giờ đi đâu đây chúng mày ?". {embarrassed}
Con bé Giang đáp: "Mình cũng không biết nên đi đâu nữa bạn ạ". {embarrassed}
Riêng thằng Nhị Gia không đáp, nó cũng không biết nên trả lời thằng Thịnh chúng nó nên đi đâu giống con bé Giang. Đang nói chuyện Ngụy Trung Hiền thấy con bé tóc tím và những người bạn của nó cũng đang đi cùng chiều với bọn con bé Giang. Ngụy Trung Hiền thấy bọn con bé tóc tím thì nghĩ: "Có lẽ chúng nó mới đi chơi bóng trong khách sạn xong". {ops}
Đúng như vậy, bọn con bé tóc tím đứa nào cũng mệt mỏi, uể oải, đôi mắt thiếu sức sống. Thực ra Ngụy Trung Hiền nhìn con bé tóc tím nhiều nhất đám, Ngụy Trung Hiền thấy con bé tóc tím quần áo xộc xệch, mái tóc màu tím rối như tổ quạ. Khuôn mặt mệt mỏi, đôi mắt thiếu sức sống khác hẳn vẻ sang trọng mà thằng Nhị Gia lúc nãy gặp con bé tóc tím. Như đã nói ở trên, lúc này Nhị Gia còn đi học nên nó không hiểu nghĩa từ chơi bóng nghĩa là gì. Nó chỉ biết bọn con bé tóc tím vào đấy làm những chuyện không hay với nhau. Rồi thằng Nhị Gia vừa quan sát con bé tóc tím vừa nghĩ thầm: "Có khi nào, nó đã quan hệ tình dục với những thằng bạn của nó không ?". {sad}
Nghĩ đến đây, trái tim Nhị Gia đau như có ai bóp chặt lại vậy. 1 lúc lâu sau, Nhị Gia nghĩ: "Khoan, nó với những người bạn của nó có quan hệ tình dục với nhau không đâu có liên quan gì đến với mình ? Sao mình phải bận tâm, không lẽ mình yêu nó nên mình ghen ?". {ops}
Nghĩ đến đây, chính Nhị Gia cũng kinh ngạc với phát hiện của mình. Chẳng lẽ nó đã yêu con bé tóc tím ? Nhị Gia cúi đầu suy nghĩ đến phát hiện mới này của mình. Có lẽ quá khứ nghèo khổ khiến Nhị Gia tự ty, mặc cảm cùng với việc bọn con gái GenZ bây giờ thực dụng, trọng hình thức, trọng tiền bạc. Nên không có đứa con gái nào thời học cấp 2 chịu làm bạn với Nhị Gia, nói gì hẹn hò làm người yêu. Bọn con gái học chung cấp 2 với Nhị Gia, đứa nào cũng tỏ ra khinh thường, xa lánh Nhị Gia khi biết hoàn cảnh nhà nghèo của Nhị Gia. Trừ con bé Giang, con bé Giang là bạn thân là con gái đầu tiên trong đời của Nhị Gia. Có lẽ, bà chủ quán cà phê nói không sai, con bé Giang là người tốt hiếm thấy. Nghĩ đến đây, Nhị Gia nhìn con bé Giang bằng ánh mắt biết ơn. Nó tự hứa với lòng sau này sẽ giúp đỡ con bé Giang nhiều hơn, nhất là sau khi biết hoàn cảnh gia đình con bé Giang. {too_sad}
Đi xe đạp 1 lúc nữa, thằng Nhị Gia đề nghị: "Hay bọn mình trở về nhà đi. Trời cũng trở về trưa rồi". {embarrassed}
Con bé Giang đáp: "Uh, mình đồng ý với ý kiến của bạn". {embarrassed}
Thằng Thịnh cũng nói với cái giọng khó chịu: "Uh, sau chuyện gặp ở quán cà phê. Tao cũng hết hứng đi du lịch thành phố Phú Yên rồi". {feel_good}
Thế là đám Ngụy Trung Hiền quay xe, đi ra khu vực ngoại ô để về quê của chúng nó. Những tòa nhà cao tầng cứ ít dần, thay vào đấy là những ngôi nhà thấp hay những ngôi nhà xuống cấp trầm trọng hay nhà cấp 4. Những chiếc xe hơi đắt tiền ít dần thay vào đấy là những chiếc xe máy rẻ tiền. Cảnh phồn hoa đô hội cứ ít dần thay vào đấy là những con trâu đang ăn cỏ ven đường và những cánh đồng lúa xanh thẳng cánh cò bay. Nhị Gia nghĩ thầm: "ít ra chuyến đi này mình đã được vui. Và mình được gặp con bé tóc tím đấy". {embarrassed}
Nghĩ đến đây, người Nhị Gia lại nóng lên, con cu hơi cứng lại. Trong đầu nó lại xuất hiện hình ảnh con bé tóc tím, với cơ thể trắng ngần, thơm phức với đường cong mê người. Ngực tấn công, mông phòng thủ. Khuôn mặt dâm đãng của nó có thể khiến bất cứ thằng đàn ông nào đàng hoàng nhất, tử tế nhất cũng phải rung động và yêu nó ngay từ những cái nhìn đầu tiên. {embarrassed}
Nhị Gia tự hứa với lòng sau này có tiền sẽ quay lại thành phố Phú Yên để tìm con bé tóc tím để tỏ tình, tán tỉnh và nhất định Nhị Gia phải cưới được con bé tóc tím. Nhưng Ngụy Trung Hiền đã không ngờ, chỉ mấy ngày sau Ngụy Trung Hiền không những quên đi ý định cưới con bé tóc tím. Mà ngay cả con bé tóc tím Ngụy Trung Hiền cũng quên luôn. Nhưng có điều, nhiều năm sau này, Nhị Gia không ngờ những điều mà bà chủ quán cà phê nói về bọn thằng Nhị Gia là đúng. Và thái độ khiếp sợ đối với con bé Giang cùng cái nhìn quái đản của bà ấy với Nhị Gia là có lý do riêng. {ops}
Nhưng đấy là chuyện của nhiều năm sau này, và Nhị Gia lúc đấy đã hoàn toàn quên mất bà chủ quán cà phê và cái ngày xem tarot cho bọn thằng Nhị Gia lúc đấy rồi. {embarrassed}
 

DeptrainhatmienBac

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Bây giờ tôi nói thật, cái đứa con gái tóc tím mà tôi kể ở trang 7. Thật ra là người có thật, hay nói đúng hơn là dựa trên 1 người có thật. Chẳng là thời đi học, lúc tôi còn dưới quê, tôi có lên Hà Nam chơi cho biết. Thì tôi có gặp 1 đám học sinh, trong đấy có con bé tóc nhuộm tím. Ngay cả chi tiết bọn học sinh đấy đi bar uống rượu, xong con bé tóc tím đề nghị cả đám bạn học chung của nó đi chơi bóng. Cũng là chuyện thật, và tôi đưa chi tiết đấy vào truyện này luôn. Lúc đấy, tôi còn là học sinh nên không hiểu nghĩa từ chơi bóng là gì. Mấy năm sau, tôi mới hiểu con bé tóc tím và những người bạn của nó vào khách sạn làm gì với nhau. Ngay cả những suy nghĩ và cảm xúc của tôi về đứa con gái tóc tím đấy, và suy nghĩ buồn phiền của tôi khi nghĩ con bé tóc tím và mấy thằng bạn của nó vào khách sạn để quan hệ tình dục tôi cũng đưa vào truyện luôn. Do tôi thiếu ý tưởng viết truyện, bây giờ viết truyện về thằng Nhị Gia nên tôi mới nhớ ra mà đưa con bé tóc tím vào truyện này luôn. {too_sad}
Ngay cả chi tiết lớn lên, tôi muốn cưới con bé tóc tím là chuyện thật của tôi luôn. Tôi nghĩ con bé tóc tím đấy là đứa con gái đầu tiên tôi thích. Nhưng lần gặp đấy cũng là lần gặp cuối cùng, tôi không bao giờ gặp nó nữa. Bây giờ tôi không biết nó lưu lạc phương trời nào, có còn nhớ đến quá khứ ăn chơi của nó không ? Với cho đến nay, tôi cũng không biết con bé tóc tím đấy và những người bạn của nó vào khách sạn với nhau. Ngoài chơi ma túy ra, chúng nó có quan hệ tình dục với nhau không, ai biết trả lời giúp tôi đi ? {embarrassed}
Sau này lớn lên, tôi cũng quên mất con bé đấy. Phải đến khi viết truyện này tôi mới nhớ ra nó mà đưa vào trong truyện. Nhưng lúc gặp con bé tóc tím đấy, không biết có phải tôi nhìn nhầm không. Mà thỉnh thoảng, tôi thấy nó cứ quay sang nhìn tôi. {embarrassed}
 

Ca Sĩ Chu Bin

Yếu sinh lý

Thời đi học, chúng nó bắt nạt tôi.
Sau tốt nghiệp, chúng nó gặp tôi ngoài đường,
chúng nó vẫn chửi rủa, nói mát hay gây sự đánh nhau với tôi.
Gần đây do bực mình thái độ của bọn bạn học chung của tôi
với do tôi ức chế trong cuộc sống
nên tôi từng inbox Facebook chửi rủa,
đe dọa chúng nó mấy lần.
Nếu sau này chúng nó gặp tôi ngoài đường, chúng nó xem tôi như không khí cũng được.
Nhưng nếu chúng nó còn chửi rủa,
nói mát hay gây sự đánh nhau với tôi.
Thì tôi trả thù chúng nó,
thì chúng nó không ai rep lại tôi.
Mà chúng nó cũng không ai thèm nói chuyện với tôi.
Các xamer có nghĩ bọn bạn học chung khinh thường tôi
hay chúng nó có bao giờ ân hận
sau tất cả những gì làm với tôi không ?
 

DeptrainhatmienBac

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Nhắc đến Nhị Gia mà không nhắc đến xamvn là sai lầm, bởi Nhị Gia nổi tiếng trong xamvn. Và Nhị Gia nổi tiếng đầu tiên cũng là trong xamvn. Nhưng Nhị Gia biết đến xamvn qua đâu, không ai biết ? {ops}
Ngay cả tôi cũng không biết, và vì vậy tôi sẽ sáng tác lý do vì sao Nhị Gia biết đến xamvn và hành trình Nhị Gia trở nên nổi tiếng như vậy trong xamvn nói riêng và các diễn đàn khác nói chung. Cũng như ý nghĩa tên nick Nhị Gia của nó, theo suy nghĩ của tôi. Lưu ý truyện này sẽ nhắc đến 1 số xamer, tôi có hỏi họ có muốn vào truyện này không. Ai đồng ý tôi mới cho vào, nên nếu tôi có viết sai hay viết ngắn quá sau này đừng có ai chửi. Và truyện tôi viết 70% hư cấu theo trí tưởng tượng của tôi + 30% thực tế. Nên đừng ai căn cứ vào truyện này mà suy đoán danh tính, đời tư của các xamer và trong đấy có tôi. {too_sad}
Đấy là 1 ngày sắp bế giảng, trời nắng như đổ lửa như muốn báo cho đất trời biết mùa hè đã đến rồi. Ngụy Trung Hiền cũng rất vui vẻ, vì hôm nay còn mấy ngày nữa ngụy Trung Hiền sắp tốt nghiệp lớp 10 rồi, nên khi tiếng trống trường vang lên. Ngụy Trung Hiền đang nằm trên bàn học nữa tỉnh nữa ngủ liền ngồi bật dậy, tỉnh táo ra giống những chưa bao giờ buồn ngủ. Ngụy Trung Hiền liền vội vàng thu hết sách vở cho vào cặp sách với tốc độ nhanh nhất có thể và chạy vội ra cửa lớp. {embarrassed}
 

DeptrainhatmienBac

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Nhị Gia hôm nay vui vẻ bởi vì không những sắp được nghỉ hè, mà bởi vì chỉ lát nữa đây nó và thằng Thịnh, thằng bạn thân duy nhất của nó đi chơi net và ăn chè ở đầu thị trấn sau bao ngày học tập, thi cử tốt nghiệp lên lớp 11. Nhưng nghĩ đến đây, Ngụy Trung Hiền mới nhận ra có gì đấy sai sai nên dừng lại. Chẳng phải thằng Thịnh học chung lớp 10a1 với Ngụy Trung Hiền sao, như vậy là Ngụy Trung Hiền đã bỏ lại thằng Thịnh để về trước rồi sao ? {ops}
Đến lúc nhận ra, Ngụy Trung Hiền mới biết Ngụy Trung Hiền đang đứng ngoài cổng trường cấp 3 Y được 1 lúc rồi. Đang tính quay lại tìm thằng bạn thân duy nhất, thì bàn tay của ai đấy đã đập mạnh lên vai Ngụy Trung Hiền 1 cái rõ đau. Không cần quay lại, Ngụy Trung Hiền cũng biết là ai nên vừa quay lại Ngụy Trung Hiền đã lên tiếng: "Mày đấy phải không Thịnh ?". {embarrassed}
Thằng Thịnh cười cười và nói: "Tao đấy chứ ai. Lúc nãy mày làm gì mà chạy nhanh như gió vậy, tao đuổi theo mày muốn hết hơi ?". {ops}
Lý do không cần quay lại, Nhị Gia cũng biết là Thịnh. Tại vì trong lớp nó cũng chỉ thân thiết với Thịnh do 2 thằng từng chơi thân với nhau, với cũng do gần đây hoàn cảnh gia đình của nó càng ngày càng bi đát. Nhà Ngụy Trung Hiền vốn đã là 1 trong những hộ gia đình nghèo nhất thị trấn ở tỉnh Phú Yên này. Bây giờ lại nghèo như chị Dậu, được bữa rau cháo này lo bữa mai. {too_sad}
Tiền ăn còn không có, nói gì đến tiền đóng học phí. Nên suốt năm lớp 10, Ngụy Trung Hiền luôn là người đóng học phí trễ nhất khối Ngụy Trung Hiền học. Bà giáo viên già chủ nhiệm của Nhị Gia vốn đã không ưa Nhị Gia do ngày đầu tiên đi học lớp 10 nó đi học trễ, bây giờ lại càng ghét Nhị Gia hơn. Thường xuyên tìm cách bêu xấu Nhị Gia trước lớp vì đóng học phí trễ. {too_sad}
Thấy thái độ của bà cô chủ nhiệm như vậy, mà đại đa số bọn bạn học chung lớp Ngụy Trung Hiền cũng tát nước theo mưa. Trêu chọc hay xa lánh Ngụy Trung Hiền, bọn con gái thì không cần phải nói. Từ khi biết hoàn cảnh gia đình Nhị Gia đã khinh thường, xa lánh Nhị Gia khi biết hoàn cảnh gia đình của nó. Bây giờ lại xem Nhị Gia đúng nghĩa như không khí, bọn con gái GenZ bây giờ vốn thực dụng, trọng hình thức mà. {too_sad}
 

Thaotrieu96

Chim TO
Gần đây, tôi đột nhiên thấy hứng thú về tuổi thơ và quá khứ của Nhị Gia nên tôi sẽ viết truyện về nó. Nhưng có số lưu ý:
1 Do là truyện tự sáng tác nên chưa chắc đã đúng sự thật. {embarrassed}
2 Cho dù thằng Nhị Gia có cho phép tôi không, thì tôi vẫn viết truyện. {embarrassed}
3 Mặc dù nhiều người nói Nhị Gia tên thật là Nguyễn Khánh Sang, nhưng tôi không biết đây có phải tên thật của nó hay không, hay chỉ là lời đồn vô căn cứ ? Bản thân thằng Nhị Gia chưa bao giờ nhận bản thân nó tên Sang và luôn phủ nhận nó tên Sang. Với do thằng Nhị Gia có vẻ khâm phục nhân vật Ngụy Trung Hiền nên tôi sẽ đặt tên của nó là Ngụy Trung Hiền luôn. {embarrassed}
4 Văn tôi kém, nên mong xamer nhẹ tay khi cào phím chửi cho. {too_sad}
Mở đầu:
Như chúng ta đã biết, Nhị Gia aka @Thu_Đông đang làm mưa làm gió trên các diễn đàn Việt Nam. Đầu tiên là xamvn, gần đây nhất là reddit. Rất nhiều người có cảm xúc khác nhau về sự nổi tiếng của Nhị Gia, kẻ khâm phục, muốn biết tên thật của Nhị Gia. Người đố kỵ nên quay ra nói xấu, nhưng cũng không thiếu người không quan tâm, thậm chí tỏ ra khinh thường thằng Nhị Gia. Nhưng 1 số ít im lặng nhưng đồng cảm với nó, và trong thành phần này có cả tôi. Nhưng không ai quan tâm đến 1 chuyện, đấy là quá khứ của Nhị Gia. Thật sự trước khi trở nên nổi tiếng như bây giờ, Nhị Gia là người như thế nào? Nhị Gia đã gặp gỡ ai, và từng làm nên những chuyện gì ? Biến cố nào quan trọng nhất để khiến có 1 Nhị Gia như ngày nay ? Những chuyện đấy, không ai quan tâm, càng không 1 ai biết tất nhiên trừ chính bản thân Nhị Gia. {embarrassed}
Dù biết rằng những chuyện này mãi mãi là bí ẩn, chỉ có Nhị Gia biết. Nhưng tôi vẫn sáng tác chuyện của nó, 1 là nâng cao kỹ năng viết, 2 giúp nó nổi tiếng với lý do quan trọng nhất. Chính là mong muốn người khác có cái nhìn thiện cảm hơn với Nhị Gia. {embarrassed}
Kakaa
 

Ca Sĩ Chu Bin

Yếu sinh lý
Chào bạn, tôi là một trong những người bắt nạt bạn thời đi học đây. Nếu bạn còn nói mát chúng tôi nữa là chúng tôi cho người đón đánh chết não bạn đó
 

DeptrainhatmienBac

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chỉ có 1 số ít đứa bạn học chung lớp là không khinh thường, xa lánh Nhị Gia. Và những đứa này toàn là những đứa từng học chung cấp 2 với Nhị Gia, thằng Thịnh là 1 trong số đấy. Nên hôm nay Nhị Gia rất vui, vì vừa sắp được nghỉ hè, vừa sắp được đi chơi với thằng Thịnh sau những ngày học tập, thi cử tốt nghiệp lớp 10 mệt mỏi. Mà lý do quan trọng nhất là do lên lớp 11, Nhị Gia sẽ không phải gặp bà giáo viên chủ nhiệm già nữa. {embarrassed}
+ Phần này chỉ là lưu ý, nói rõ thêm cho các member thiendia và các xamer dễ hiểu. Chi tiết Nhị Gia nhà nghèo không có tiền đóng học phí. Là do tôi thấy có lần thằng Nhị Gia lập topic nói nhà nghèo nên em nó không có tiền đóng học phí, nó sợ em nó không học được ở trường và nó nghĩ đến bản thân cũng từng không có tiền đóng học phí như em ruột nó thì phải. {embarrassed}
Tôi chỉ nhớ nó từng than em nó không có tiền đóng học phí hay sao đấy, không nhớ lắm. Nhưng tôi cũng đưa chi tiết đấy vào truyện này luôn. {embarrassed}
Chính vì vậy, không cần quay đầu nhìn lại Nhị Gia vẫn biết là thằng Thịnh. Do suốt những năm lớp 10, thằng Thịnh là 1 trong số ít đứa không khinh thường, xa lánh Nhị Gia khi Nhị Gia bị giáo viên chủ nhiệm bắt bẻ vì không có tiền đóng học phí. Mà thằng Thịnh vẫn nhiệt tình với Nhị Gia như vậy. {embarrassed}
Quay lại với câu chuyện, Nhị Gia trả lời: "Lúc nãy tao quên mày, vậy lát nữa tao với mày đi ăn chè xong đi chơi net giống lúc sáng đã bàn nhé". {embarrassed}
Thịnh đáp: "Được mày ạ". {embarrassed}
 
Bên trên