• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

[ Truyện sáng tác ] Tuổi thơ của Ngụy Trung Hiền xamvn, Nhị Gia.

DeptrainhatmienBac

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Nói xong, cả 2 quay lại trường để vào bãi giữ xe. Mục đích để lấy xe đạp thằng Thịnh ra, Nhị Gia với Thịnh đi sóng vai nhau trên đường đến bãi giữ xe trong trường giống 2 người bạn tốt của nhau. Mà đúng là Ngụy Trung Hiền với Thịnh là bạn tốt của nhau thật. Vừa đi, Ngụy Trung Hiền vừa quay lại nhìn Thịnh và nghĩ thầm: "Thằng Thịnh đúng là bạn tốt, lúc mình bị bà giáo viên chủ nhiệm bắt nạt, chèn ép do không có tiền đóng học phí cho bà ấy. Nó là 1 trong số ít đứa trong lớp không xa lánh mình". {too_sad}
Nghĩ đến Ngụy Trung Hiền thấy trong lòng xúc động, Ngụy Trung Hiền nghĩ suốt cả cuộc đời cơ cực, khổ sở của mình. Được quen thằng bạn tốt như Thịnh là diễm phúc của Ngụy Trung Hiền. Ngụy Trung Hiền thấy biết ơn thằng Thịnh lắm. {too_sad}
Mất 1 lúc Ngụy Trung Hiền với Thịnh mới tìm được xe đạp của Thịnh ở bãi giữ xe có đến hàng ngàn xe máy, xe đạp. Tìm ra xe đạp của Thịnh và kéo ra rồi, cả 2 lên xe đạp ngồi do thằng Thịnh chở để cùng ra quán chè đầu thị trấn. {embarrassed}
Mặc dù đã còn mấy ngày nữa là hết lớp 10, nhưng Nhị Gia vẫn chưa có xe đạp để đi do tình hình tài chính gia đình nó càng ngày càng nghèo đi, trong khi gia đình Nhị Gia vốn là 1 trong những hộ gia đình nghèo nhất thị trấn Phú Yên này. Gia đình không có tiền mua xe đạp hay xe gắn máy cho Nhị Gia đi học, nên suốt những năm học lớp 10. Ngụy Trung Hiền thường xuyên đi bộ đến trường học, thỉnh thoảng thì nhờ thằng Thịnh chở đi học. {too_sad}
Ngồi sau yên xe đạp do Thịnh chở, Nhị Gia nhìn Thịnh và nghĩ đến những sự đối xử tốt đẹp của Thịnh trong suốt những năm lớp 10 vừa qua mà Ngụy Trung Hiền thấy cảm động, nên Ngụy Trung Hiền nhìn Thịnh bằng ánh mắt biết ơn. {too_sad}
Lúc này tâm trạng Nhị Gia buồn vui lẫn lộn, vui vì sắp được nghỉ hè và sắp được đi chơi với Thịnh và con bé Giang sau những ngày tháng học tập, thi cử tốt nghiệp vất vả. Và nhất là không gặp lại bà giáo viên chủ nhiệm khó tính, buồn vì suốt những ngày tháng học lớp 10 vừa qua. Nó bị bạn học tẩy chay, xa lánh và bị bà cô giáo viên chủ nhiệm già bắt nạt, chèn ép. {too_sad}
Suốt chặng đường ra quán chè ở đầu thị trấn, cả 2 đều yên lặng. Nhưng thằng Thịnh bất ngờ lên tiếng: "Mày chắc ghét bà giáo viên chủ nhiệm dạy lý lắm phải không, suốt những năm lớp 10 bà ấy toàn hạch sách mày ? Sai mày làm việc vặt và chèn ép mày vì mày không có tiền đóng học phí ?". {ops}
 

Ca Sĩ Chu Bin

Yếu sinh lý
Nói xong, cả 2 quay lại trường để vào bãi giữ xe. Mục đích để lấy xe đạp thằng Thịnh ra, Nhị Gia với Thịnh đi sóng vai nhau trên đường đến bãi giữ xe trong trường giống 2 người bạn tốt của nhau. Mà đúng là Ngụy Trung Hiền với Thịnh là bạn tốt của nhau thật. Vừa đi, Ngụy Trung Hiền vừa quay lại nhìn Thịnh và nghĩ thầm: "Thằng Thịnh đúng là bạn tốt, lúc mình bị bà giáo viên chủ nhiệm bắt nạt, chèn ép do không có tiền đóng học phí cho bà ấy. Nó là 1 trong số ít đứa trong lớp không xa lánh mình". {too_sad}
Nghĩ đến Ngụy Trung Hiền thấy trong lòng xúc động, Ngụy Trung Hiền nghĩ suốt cả cuộc đời cơ cực, khổ sở của mình. Được quen thằng bạn tốt như Thịnh là diễm phúc của Ngụy Trung Hiền. Ngụy Trung Hiền thấy biết ơn thằng Thịnh lắm. {too_sad}
Mất 1 lúc Ngụy Trung Hiền với Thịnh mới tìm được xe đạp của Thịnh ở bãi giữ xe có đến hàng ngàn xe máy, xe đạp. Tìm ra xe đạp của Thịnh và kéo ra rồi, cả 2 lên xe đạp ngồi do thằng Thịnh chở để cùng ra quán chè đầu thị trấn. {embarrassed}
Mặc dù đã còn mấy ngày nữa là hết lớp 10, nhưng Nhị Gia vẫn chưa có xe đạp để đi do tình hình tài chính gia đình nó càng ngày càng nghèo đi, trong khi gia đình Nhị Gia vốn là 1 trong những hộ gia đình nghèo nhất thị trấn Phú Yên này. Gia đình không có tiền mua xe đạp hay xe gắn máy cho Nhị Gia đi học, nên suốt những năm học lớp 10. Ngụy Trung Hiền thường xuyên đi bộ đến trường học, thỉnh thoảng thì nhờ thằng Thịnh chở đi học. {too_sad}
Ngồi sau yên xe đạp do Thịnh chở, Nhị Gia nhìn Thịnh và nghĩ đến những sự đối xử tốt đẹp của Thịnh trong suốt những năm lớp 10 vừa qua mà Ngụy Trung Hiền thấy cảm động, nên Ngụy Trung Hiền nhìn Thịnh bằng ánh mắt biết ơn. {too_sad}
Lúc này tâm trạng Nhị Gia buồn vui lẫn lộn, vui vì sắp được nghỉ hè và sắp được đi chơi với Thịnh và con bé Giang sau những ngày tháng học tập, thi cử tốt nghiệp vất vả. Và nhất là không gặp lại bà giáo viên chủ nhiệm khó tính, buồn vì suốt những ngày tháng học lớp 10 vừa qua. Nó bị bạn học tẩy chay, xa lánh và bị bà cô giáo viên chủ nhiệm già bắt nạt, chèn ép. {too_sad}
Suốt chặng đường ra quán chè ở đầu thị trấn, cả 2 đều yên lặng. Nhưng thằng Thịnh bất ngờ lên tiếng: "Mày chắc ghét bà giáo viên chủ nhiệm dạy lý lắm phải không, suốt những năm lớp 10 bà ấy toàn hạch sách mày ? Sai mày làm việc vặt và chèn ép mày vì mày không có tiền đóng học phí ?". {ops}

Thời đi học, chúng nó bắt nạt tôi.
Sau tốt nghiệp, chúng nó gặp tôi ngoài đường,
chúng nó vẫn chửi rủa, nói mát hay gây sự đánh nhau với tôi.
Gần đây do bực mình thái độ của bọn bạn học chung của tôi
với do tôi ức chế trong cuộc sống
nên tôi từng inbox Facebook chửi rủa,
đe dọa chúng nó mấy lần.
Nếu sau này chúng nó gặp tôi ngoài đường, chúng nó xem tôi như không khí cũng được.
Nhưng nếu chúng nó còn chửi rủa,
nói mát hay gây sự đánh nhau với tôi.
Thì tôi trả thù chúng nó,
thì chúng nó không ai rep lại tôi.
Mà chúng nó cũng không ai thèm nói chuyện với tôi.
Các xamer có nghĩ bọn bạn học chung khinh thường tôi
hay chúng nó có bao giờ ân hận
sau tất cả những gì làm với tôi không ?
 

DeptrainhatmienBac

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Ban đầu, Nhị Gia tính nói không, nhưng nó không nói được. Nếu bảo nó không ghét bà cô giáo viên chủ nhiệm thì là nói dối. Nhất là sau những gì bà ấy đối xử với Nhị Gia như luôn bắt nó trực nhật, nâng đồ đạc nặng. Hạch sách nó vì nó không có tiền đóng học phí, nên Nhị Gia yên lặng. Mãi 1 lúc lâu sau, Nhị Gia mới lên tiếng nói lên điều nó nghĩ: "Mày hỏi làm gì ?". {pudency}
Thịnh đáp: "Tao thấy mày bị bà ấy hạch sách, nên tao là bạn mày tao thấy bất bình. Với do tao với mày là bạn, nên bà ấy cũng ghét lây mà thỉnh thoảng gây sự với tao. Tao cũng ghét bà ấy lắm, mày muốn trả thù bà ấy không ?". {ops}
Nghe đến đây, Nhị Gia ngạc nhiên. Không phải là chuyện thằng Thịnh thỉnh thoảng bị bà ấy hạch sách nhưng ngạc nhiên không nghĩ là nó dám trả thù bà cô chủ nhiệm dạy lý, ban đầu nó tính khuyên thằng Thịnh nên bỏ kế hoạch trả thù bà cô chủ nhiệm đi. Nếu có chuyện gì, Nhị Gia sẽ vào trại giáo dưỡng. Nhưng nghĩ đến những chuyện bà ấy đối xử với Ngụy Trung Hiền suốt những năm lớp 10 vừa qua, nên 1 lúc sau Ngụy Trung Hiền đáp: "Được, tao muốn trả thù bà ấy. Nhưng bằng cách nào mày ?". {ops}
Thịnh vẫn không quay đầu, nó đáp: "Tối nay, mày ra cuối thị trấn gặp tao. Tao chỉ cho mày 1 cách". {ops}
Cô giáo chủ nhiệm của Nhị Gia và Thịnh sau đấy sẽ ra sao ? Kế hoạch trả thù cô giáo chủ nhiệm lớp của Nhị Gia và Thịnh mà Thịnh âm mưu là gì ? Nhị Gia có trả thù cô giáo chủ nhiệm lớp của nó thành công không hay kết cục của nó sẽ vào trại giáo dưỡng cho thanh thiếu niên ? Hãy đọc những chương sau để rõ. {ops}
Như tôi đã nói ngay những trang đầu, tôi sáng tác truyện này, 1 là để thỏa mãn đam mê viết lách của tôi. 2 để các xamer đồng cảm hơn với hoàn cảnh và con người Nhị Gia. Dù truyện này 70% hư cấu theo trí tưởng tượng của tôi + 30% thực tế từ những lời đồn đại của các xamer về thằng Nhị Gia hay những câu chuyện do chính thằng Nhị Gia trực tiếp kể qua nhiều topic nó lập trong xamvn. Chứ tôi không có ý định đả kích, chê bai, chửi đểu bất cứ cá nhân, tổ chức hay vùng miền nào. Nên member thiendia nào hay xamer nào đọc truyện xong, đừng có chửi. {ops}
Nếu có member thiendia nào hay xamer nào đọc truyện xong, thấy hay nhớ like hay comment để lại suy nghĩ cho tôi có thêm động lực viết truyện. {embarrassed}
 

DeptrainhatmienBac

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Lúc này tâm trạng Nhị Gia rất phức tạp, vừa mừng, vừa lo lắng, vừa sợ. Mừng vì Nhị Gia sắp được trả thù bà giáo viên chủ nhiệm của Nhị Gia, lo lắng vì không biết kế hoạch trả thù mà thằng Thịnh nói đến là gì, có thành công không ? Sợ vì nếu kế hoạch trả thù của Thịnh không thành công, Nhị Gia sợ Nhị Gia sẽ đối diện với pháp luật. Giống như những người nghèo khác, trong suy nghĩ của Ngụy Trung Hiền, pháp luật với công an là 1 cái gì đấy không thể vượt qua. Luôn luôn phải tuân thủ đúng pháp luật. Đứng trước pháp luật, chỉ người giàu mới luôn luôn đúng, người nghèo luôn luôn sai, là kẻ xấu, là kẻ vi phạm pháp luật. {too_sad}
Đang mãi nói chuyện với Thịnh, thì Thịnh bất ngờ dừng xe đến phát ra tiếng két lại. Ngụy Trung Hiền đang tính hỏi Thịnh sao dừng xe lại, thì ngẩng đầu lên Ngụy Trung Hiền mới biết đã đến quán chè đầu thị trấn. Như đã kể ở những trang đầu, quán chè này ngay từ những năm học cấp 2. Ngụy Trung Hiền đã đến đây ăn cùng lũ bạn học chung cấp 2. Và không biết bà chủ quán và quán chè này xuất hiện tại thị trấn nơi Nhị Gia sống từ bao giờ. {embarrassed}
Ngụy Trung Hiền và Thịnh xuống xe, Thịnh để xe đạp 1 góc ở cửa quán chè. Và cả 2 bước chân vào quán chè, bà chủ quán nhận ra 2 khách quen đi vào quán nên tươi cười và hỏi: "Chào 2 em, 2 em uống gì ?". {embarrassed}
Thịnh đáp: "Cho em 1 ly sting dâu". {embarrassed}
Ngụy Trung Hiền đáp: "Cho em 1 ly cà phê đen và 1 gói mèo chị ạ". {embarrassed}
+ Riêng đoạn này, tôi chỉ muốn nói nói rõ để các member thiendia và các xamer dễ hiểu hơn. Do Nhị Gia từng lập topic than thở khá nhiều lần, nó từng bị bạn học chung khinh thường, xa lánh thời đi học. Nhưng mà nó không nói lý do tại sao bạn học chung lại khinh thường, xa lánh nó, nên trong truyện này mới có chi tiết. Nhị Gia bị bạn học chung khinh thường, xa lánh do nó xấu và nghèo. {embarrassed}
 

DeptrainhatmienBac

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Gọi đồ uống xong, cả 2 vào ghế ngồi. Vừa ngồi vào ghế, Nhị Gia đã hỏi: "Mày tính trả thù bà cô chủ nhiệm lớp thế nào Thịnh ?". {embarrassed}
Nghe đến đây, Thịnh cau mày, suỵt 1 tiếng và ra hiệu bằng ánh mắt với Nhị Gia giống như muốn nói: "Mẹ cái thằng ngu này, chuyện lớn như vậy mà đi nói lớn ở nơi công cộng. Có gì nói sau". {ops}
Nhận ra mình đã lỡ miệng, nên Ngụy Trung Hiền cúi đầu, yên lặng. 1 lúc sau bà chủ quán cà phê mang 1 cái khay nhựa màu đen, ở trên là 1 ly đá, 1 chai sting dâu, 1 ly cà phê đen và 1 gói thuốc mèo. Bà chủ quán cà phê đặt hết đồ uống và gói mèo xuống trước bàn Ngụy Trung Hiền và thằng Thịnh, bà ấy tươi cười và nói: "Đồ uống của 2 em đây". {embarrassed}
Nhanh như cắt, Ngụy Trung Hiền lấy ra 1 điếu mèo và lấy trong túi quần ra cái bật lửa. Ngụy Trung Hiền bật lửa vào đầu điếu thuốc, kéo 1 hơi thật dài hút khói thuốc vào phổi. Giữ lại khói thuốc trong phổi 1 lúc và Ngụy Trung Hiền thở khói thuốc còn lại trong phổi ra 1 cách khoan khoái. Trong cơn say thuốc, Ngụy Trung Hiền nhìn Thịnh bằng 1 đôi mắt gà gà và nói: "Sao không hút thuốc đi mày ?". {embarrassed}
Thịnh trả lời: "Thôi, mày biết là lâu nay tao không thích hút thuốc mà. Mày cứ hút đi". {embarrassed}
Nghe thấy vậy, Ngụy Trung Hiền vừa hút thuốc vừa thưởng thức ly cà phê đen. Cho đến lúc này, Ngụy Trung Hiền vẫn chưa thấy việc gì đem lại cảm giác sướng bằng việc vừa hút thuốc vừa uống 1 ly cà phê đen. Cho đến lúc này, Ngụy Trung Hiền và Thịnh vẫn không biết nên nói gì với nhau. Bất ngờ, Ngụy Trung Hiền quay đầu nhìn lại và nhìn bà chủ quán chè. {embarrassed}
 

DeptrainhatmienBac

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Như đã nói mấy trang đầu, quán chè này Ngụy Trung Hiền lần đầu tiên hay đến là vào lúc học cấp 2. Ngụy Trung Hiền đến đây ăn chè hay uống cà phê và thỉnh thoảng tán gẫu với bạn học cấp 2. Duy trì đến tận bây giờ, quán chè này Ngụy Trung Hiền không biết có từ bao giờ và bà chủ quán chè này rất nổi tiếng ở thị trấn nhỏ nơi Ngụy Trung Hiền sống. {embarrassed}
Có thằng bạn học chung cấp 2 có anh sống trên Hà Nội từng tung tin đồn nói bà chủ quán chè này từng là 1 gái ngành nổi tiếng trên diễn đàn thiendia. Sau mở quán chè này hoàn lương. Thậm chí đến tận bây giờ, bọn bạn học cấp 3 chung trường với Nhị Gia từng nói xấu bà này. Nói bà này có sở thích chủ động tán tỉnh, câu dẫn bọn đàn ông để lên giường. Tất nhiên những tin đồn đấy đại đa số xuất phát từ bọn con gái. {feel_good}
Nhưng Nhị Gia không tin, nói đúng hơn là không quan tâm. Bởi nó nghĩ ai cũng quá khứ, mà nếu đúng thì sao. Đâu có ảnh hưởng gì đến nó mà nó phải quan tâm. Với bọn đàn bà ghen ghét nhau là chuyện bình thường, với bà này cũng thuộc dạng vừa có sắc vừa có tiền nữa. Nên bọn nữ sinh trường cấp 3 nơi Nhị Gia học ghét bà này và tung tin đồn nhảm cũng không có gì là lạ. {feel_good}
Nhưng sau dạo lên thành Phú Yên và gặp con bé tóc tím, Nhị Gia đã thay đổi. Khi gặp con đàn bà nào có sắc, thì nó sẽ thấy khó chịu và nóng trong người. Như có lửa đốt vậy, Nhị Gia không hiểu Nhị Gia bị bệnh gì nữa. Nhất là khi gặp bà chủ quán cà phê, thì biểu hiện càng rõ hơn bao giờ hết. {sweat}
Nếu trước đây Nhị Gia nhìn bà chủ quán chè bằng ánh mắt bình thường. Thì bây giờ sau lần lên thành phố Phú Yên chơi và gặp con bé tóc tím. Mỗi lần nhìn bà chủ quán chè, Nhị Gia cứ thấy ngứa và nóng trong người như có lửa đốt. Và trong đầu của Nhị Gia đã xuất hiện những hình ảnh không hay khi muốn được cái lên giường với bà chủ quán chè. Những suy nghĩ đấy đã thỉnh thoảng làm dương vật của Nhị Gia cứng lên khi gặp bà chủ quán chè. Làm Nhị Gia vô cùng xấu hổ với bà ấy. Nhị Gia mong bà ấy không biết những suy nghĩ đen tối trong đầu của Nhị Gia và trong quần của Nhị Gia đã có thứ cương lên khi thỉnh thoảng Nhị Gia gặp bà chủ quán chè này. {sweat}
Quay trở lại với câu chuyện, lúc này Nhị Gia đang nhìn bà chủ quán chè. Mãi thời gian gần đây, Nhị Gia mới thấy bà chủ quán chè là 1 mỹ nhân. Mặc dù xung quanh đôi mắt bà ấy nhìn từ xa có vẻ đã xuất hiện vết chân chim, 1 dấu hiệu của tuổi già, nhưng do nhìn từ xa nên Ngụy Trung Hiền cũng không biết có phải hay không. Với nhìn vẻ bề ngoài thực sự cũng khó đoạn tuổi tác thật của bà ấy do bà ấy cũng có thể gọi là mỹ nhân. {embarrassed}
Làn da người đàn bà ấy trắng như tuyết, với ngực to, mông nở. Cao hơn 1,6 m với đôi chân dài miên man, thẳng tắp. Trên khuôn mặt trắng tựa trăng rằm, giống trang điểm đậm nổi bật với đôi môi đỏ do tô son đậm và mũi thẳng dọc dừa. Bà ấy cũng có thể được gọi là đẹp. Nếu không muốn nói trong số những đứa con gái mà Ngụy Trung Hiền từng gặp trong đời, thì bà ấy là người đàn bà đẹp nhất, đẹp hơn con bé Giang và con bé tóc tím mà Ngụy Trung Hiền từng gặp ở thành phố Phú Yên. Nhìn bà ấy thật khó đoán tuổi, nói bà ấy 30 tuổi cũng đúng mà nói bà ấy 18 tuổi chẳng sai. Ngụy Trung Hiền do lịch sự nên chưa bao giờ hỏi tuổi bà ấy nên cũng không biết bà ấy bao nhiêu tuổi. Nhưng khuyết điểm của bà ấy là đôi mắt lẳng lơ, phong tình quá. Nhìn thấy trai trẻ, trai giàu hay trai cao lớn, lực lưỡng là đôi mắt nhìn theo liếc mắt đưa tình. Như muốn dẫn dụ đàn ông con trai vào chuyện trai gái, giường chiếu, tình 1 đêm. Và thỉnh thoảng Ngụy Trung Hiền thấy bà ấy nói chuyện với bọn thanh niên mới lớn hay bọn du côn vô công rồi nghề, bà ấy tỏ vẻ lẳng lơ, dâm đãng với chúng nó. Và trong số những chuyện bà ấy nói với bọn thanh niên mới lớn và bọn du côn vô công rồi nghề, thỉnh thoảng bà ấy nói những chuyện liên quan đến tình dục 1 cách thẳng thắn, mặc dù bà ấy đã nói những chuyện giường chiếu, tình dục 1 cách tế nhị, bóng gió. Tất nhiên trước mặt bọn học sinh như Nhị Gia, bà ấy sẽ không nói. Đã mấy lần con bé Giang thấy vậy, nó đã tỏ ra khó chịu và bỏ đi khi thấy bà chủ quán chè nói chuyện đề cập đến chuyện trai gái, tình 1 đêm. {sweat}
 

DeptrainhatmienBac

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Nhưng trước đây, Nhị Gia không quan tâm lắm. Bởi bà ấy không phải người thân của Nhị Gia nên Nhị Gia không khuyên được, với cũng do bà chủ quán chè không phải thuộc mẫu con gái mà Nhị Gia thích. Nhưng từ sau khi gặp con bé tóc tím trên thành phố Phú Yên, Nhị Gia đã thay đổi. Đã biết nhìn đến phụ nữ có nhan sắc nhiều hơn, và người mà Nhị Gia nhìn nhiều nhất là bà chủ quán chè. Và do vậy Nhị Gia mới biết bà chủ quán chè là 1 mỹ nhân ở cái thị trấn nhỏ thuộc tỉnh Phú Yên này. {embarrassed}
Nhị Gia và Thịnh tán gẫu thêm 1 lúc nữa, câu chuyện cũng không có gì. Chỉ xoay quanh bọn con gái, đứa nào ngon nhất. Đứa nào mông to nhất, ngực nở nhất. Tất nhiên trừ bàn luận về con bé Giang ra, và thỉnh thoảng trong những câu chuyện đấy, Nhị Gia còn không quên nói xấu bà giáo viên chủ nhiệm nữa. Nói bà ấy già, xấu, cái nết cũng như cái người nên bảo sao đến giờ vẫn chưa lấy chồng. {look_down}
Khi tán gẫu với Thịnh, thỉnh thoảng Nhị Gia có quay sang nhìn bà chủ quán chè. Không những bà chủ quán chè là người đàn bà đẹp nhất trong số những người đàn bà Nhị Gia từng gặp trong đời. Mà ngực của người đàn bà đấy cũng thuộc loại đẹp nhất trong số những người đàn bà mà Nhị Gia từng gặp được mặc dù không to bằng ngực của con bé tóc tím. {sexy_girl}
Nhìn cặp ngực ẩn sau bộ váy không có tay áo và hở ngực màu đỏ, Nhị Gia đã mấy lần tự hỏi là ngực thật hay ngực đã phẫu thuật thẩm mỹ mà lại có thể khủng thế ? Tất nhiên Ngụy Trung Hiền không dám hỏi thẳng bà chủ quán chè do sợ bị tát. {too_sad}
Nói chuyện thêm 15 phút nữa, Ngụy Trung Hiền và Thịnh đứng dậy tính tiền và ra quán net. Ra khỏi quán chè và lấy xe đạp ra rồi vẫn như cũ, Ngụy Trung Hiền ngồi yên sau do Thịnh chở đi. Ngồi yên sau, Ngụy Trung Hiền quan sát thị trấn nhỏ nơi Ngụy Trung Hiền sinh ra và lớn lên. {embarrassed}
Phần này là lưu ý, chuyện Nhị Gia với Thịnh thích ngắm gái và bàn luận cơ thể chị em phụ nữ. Xem ai cơ thể ngon hơn, ngực to hơn, mông nở hơn. Là chuyện hoàn toàn bình thường của đàn ông con trai, không có gì khác thường. Nên đừng ai là chị em phụ nữ đọc đoạn đấy và nghĩ Nhị Gia là thằng có vấn đề tâm lý. {embarrassed}
 
Bên trên